"Tiểu Sênh, đã lâu không gặp." Mộ Thiên Ca tháo kính mắt xuống, mỉm cười nói. Lần này cô không trang điểm đậm, tĩnh lặng, xinh đẹp tự nhiên tựa hoa sen thanh khiết.
"Anh Ca?" Ánh mắt cô lóe lên sự ngạc nhiên và mừng rỡ.
"Để em chờ lâu rồi? Chúng ta đi ăn cơm trước đã, thế nào?" Giọng nói ấm áp của Mộ Thiên Ca như làn gió ấm lướt nhẹ qua mặt, sưởi ấm khiến người ta say mê.
"Dạ, được." Không chút do dự.
"Sênh Ca." Trương Đồng có chút tổn thương gọi cô lại.
"Xin hỏi anh còn có việc gì không?"
"Cô vĩnh viễn là nữ thần lồng tiếng trong lòng tôi." Trương Đồng gượng cười, nói.
"Cảm ơn." Diệp Niệm Sênh sửng sốt, sau đó liền lễ phép đáp lại.
"Thật ngại quá, tôi muốn đưa cô ấy đi trước, gặp lại sau." Mộ Thiên Ca thân thiện đưa tay với anh ta.
"Tạm biệt." Trương Đồng cũng đưa tay ra, có chút không dám tin, nữ thần cô ấy được thần tượng âm nhạc nổi tiếng Mộ Thiên Ca đưa đi. Hầu hết đàn ông đứng trước mặt Mộ Thiên Ca, đều sẽ tự cảm thấy thua kém.
Trong lúc Trương Đồng đang thất thần, bóng dáng bọn họ cũng xa dần, biến mất ở cửa xoay màu vàng kim.
Mãi đến khi ngồi vào trong xe của Mộ Thiên Ca, Diệp Niệm Sênh mới thật sự ý thức được người ngồi bên cạnh cô là Mộ Thiên Ca, Mộ Thiên Ca chân chân chính chính, không phải poster, lại càng không phải mơ.
"Thì ra em chình là Sênh Ca." Im lặng hồi lâu, câu nói nhẹ nhàng của Mộ Thiên Ca mới phá vỡ bầu không khí có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-hat-mot-bai-ca-nhat-niem-senh-ca-khoi/42982/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.