Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)
Cửa phòng mổ của bệnh viện, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ lười biếng chiếu lên vách tường màu trắng, Diệp Niệm Sênh ngồi trên ghế, chờ Từ Thanh Du đến.
Mắt đẹp đảo quanh, cô thấy một cô gái đang sốt ruột chạy tới phòng phẫu thuật, vẻ mặt lo lắng.
“Cô chính là Từ Thanh Du.” Diệp Niệm Sênh tao nhã đứng lên, mỉm cười hỏi. Đương nhiên cũng cẩn thận đánh giá Từ Thanh Du.
Mái tóc ngắn nhuộm nâu biếm thành màu vàng dưới ánh mặt trời, lại càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, ánh mắt bình thản ẩn nhẫn xinh đẹp, quần áo đơn giản tùy ý, nhưng lộ ra một khí chất khác.
Khí chất kia như vừa sinh đã có, nội tâm toát lên vẻ bình thản.
Từ Thanh Du gật đầu, bĩnh tĩnh lại suy nghĩ, nói: “Tôi biết cô, Hoắc Phàm từng nhắc tới cô, anh ấy... thế nào rồi.”
“Xin lỗi, cô Từ, thật ra Hoắc Phàm không sao, là tôi muốn gặp cô, nên dùng lí do này, mong cô thứ lỗi.” Diệp Niệm Sênh rất thành thật nói ra dụng ý của bản thân.
Từ Thanh Du biết Hoắc Phàm không sao thiển thở phào nhẹ nhõm, dường như tự lẩm bẩm: “Anh không sao.” Dừng một lát, cô nâng đôi mắt đẹp, hỏi Diệp Niệm Sênh: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Diệp Niệm Sênh có thể nhìn ra, tình ý Từ Thanh Du dành cho Hoắc Phàm nhất định không ít hơn Hoắc Phàm dành cho cô, nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì, khiến họ trở thành quan hệ như bây giờ.
“Hoắc Phàm từng nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-hat-mot-bai-ca-nhat-niem-senh-ca-khoi/3008952/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.