Trịnh Cẩn Dư ngẩng đầu, nhìn sườn mặt anh.
Im lặng vài giây, cô hơi ngẩng cổ lên, nhẹ nhàng hôn một cái lên má phải của anh.
Lục Tư Sâm ngẩn ra, rất nhanh đã nói: “Ba cái.”
Lại nhắc nữa chứ.
Gương mặt bầu bĩnh của Trịnh Cẩn Dư xấu hổ đến đỏ bừng. Cô quay mặt đi không nhìn anh, lỗ tai lặng lẽ đỏ ửng lên.
Không ngờ còn có chuyện tốt như vậy. Khi Trịnh Cẩn Dư về nhà đã không thấy Tôn Cẩn Lượng, bà cụ Tôn nói do Dương Lan Hoa đích thân đến đón.
Khi đi còn thuận tiện lấy nhiều thứ của nhà họ Trịnh.
Đương nhiên có bài học lần trước, bà ta cũng không dám lấy thứ đắt đỏ. Bà ta sợ Trịnh Cẩn Dư lại đi tố giác bắt bà ta, nhưng lấy đông một ít, lấy tây một ít, tóm lại cũng không phải ít.
Trịnh Cẩn Dư lười so đo mấy thứ đó với bọn họ.
Cô phát toàn bộ cho người giúp việc trước kia, tuyển thêm người giúp việc và quản gia. Hơn nữa, cũng ra ra lệnh cho bọn họ không bao giờ cho người nhà họ Tôn bước vào nhà họ Trịnh một bước.
Bà cụ Tôn ôm chăn gối khóc lóc, nói gì cũng không chịu ra ngoài.
“Cẩn Dư, tao là bà nội mày, cũng sắp bảy mươi tuổi rồi. Mày thật không nhẫn tâm đuổi tao ra ngoài vậy chứ?”
“Hôm nay nếu mày đuổi tao ra ngoài, tao sẽ đập đầu chết trước cửa nhà họ Trịnh.”
“Tao muốn để mọi người trên thế giới đều biết, con nhóc chết tiệt như mày đối xử với bà nội ruột như thế nào.”
Trịnh Cẩn Dư không thích bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-hao-mon-dai-lao-tan-tat-ngot-ngao-hang-ngay/1096875/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.