Trịnh Cẩn Dư và Triệu Lỵ Lỵ trở về phòng ngủ.
Triệu Lỵ Lỵ tìm áo ngủ cho cô, cười tít mắt hỏi: “Hai người các cậu bỗng tách ra, có phải không quen hay không?”
Trịnh Cẩn Dư bị hỏi mặt đỏ bừng lên: “Có gì mà không quen, giữa bọn mình chẳng có gì cả.”
Triệu Lỵ Lỵ không tin: “Cùng giường chung gối lâu như vậy mà cậu nói không có gì?”
Trịnh Cẩn Dư nóng nảy nói: “Vốn chẳng có gì, bọn mình đều mạnh ai người nấy ngủ.”
Thấy cô nổi nóng, Triệu Lỵ Lỵ nở nụ cười: “Không có thì không có, cậu gấp gì chứ.”
Trịnh Cẩn Dư cũng biết phản ứng của mình hơi quá khích, nhưng quả trứng thối Lục Tư Sâm kia, ngày nào cũng muốn đùa giỡn cô, cô sẽ không làm theo anh cái gì hết.
Mà không biết bây giờ anh đang ở đâu nhỉ?
Mỗi tối đều ngủ cùng nhau, bỗng nhiên lại tách ra, thật sự có chút không quen.
“Uống chút gì không?” Triệu Lỵ Lỵ lấy trong tủ lạnh ra hai lon bia, đưa cho Trịnh Cẩn Dư một lon.
Trịnh Cẩn Dư chưa từng uống thứ này, từ khi xuyên vào trong sách, ngoại trừ ngày đi xem mắt cô uống vào một ly rượu thì sau đó vẫn chưa có cơ hội uống lần nữa.
Lúc này cô không chút do dự cầm lon bia, trực tiếp bật nắp.
Triệu Lỵ Lỵ thấy cô không từ chối, trong lòng rất vui, cầm lon bia cụng với cô một cái: “Cụng ly – – ”
Sau đó sảng khoái uống hết hơn nửa lon.
“Cụng ly!” Trịnh Cẩn Dư cầm lon bia đưa đến bên môi, vừa định uống hết, bỗng nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-hao-mon-dai-lao-tan-tat-ngot-ngao-hang-ngay/1096870/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.