Không biết xấu hổ, lại còn quay ngược lại dụ mình hôn anh.
Trịnh Cẩn Dư không mới không làm loại chuyện ngu ngốc này, cô vươn tay qua loa sờ soạng trong không khí một cái, giọng nói vô cùng khổ sở: “Làm sao đây, tôi chẳng nhìn thấy anh ở đâu hết.”
Đôi mắt của cô gái sáng ngời như trăng sáng trên bầu trời.
Bình thường khi giả vờ sẽ thay đổi dáng vẻ, có chút mờ mịt.
Nhưng nếu lúc quên giả vờ, một đôi mắt đen láy sáng ngời tràn đầy linh khí khiến lòng người ngứa ngáy.
Mới lúc nãy còn chớp mấy cái, gian xảo lại tràn đầy tinh thần phấn chấn, giờ phút này liền giả bộ không nhìn thấy gì hết.
Trong lòng Lục Tư Sâm xì một tiếng, cố ý nắm tay cô đặt lên mặt mình: “Không sao, tôi sẽ nắm tay nói cho em biết.”
Đây là lần đầu tiên Trịnh Cẩn Dư sờ mặt Lục Tư Sâm.
Da dẻ người đàn ông cũng quá tốt, còn có tính đàn hồi hơn cô với Triệu Lỵ Lỵ đi thẩm mỹ.
Nhưng lại không mịn màng như phụ nữ, hơi mang theo chút cảm giác góc cạnh khi vuốt ve trong lòng bàn tay, lúc nãy còn mang theo hơi lạnh, rất nhanh đã nóng lên.
Đến cuối cùng nhiệt độ nóng bỏng xuyên thấy qua lòng bàn tay, từ cánh tay đánh thẳng tới bả vai cô.
Vừa dễ chịu vừa tê dại.
Lục Tư Sâm cười giễu cợt, cong môi: “Có thể tìm được chứ?”
“Thực sự tôi không thể tự đưa mặt mình tới?”
“Đừng.” Trịnh Cẩn Dư bỗng nhiên rút tay trở về cứ như chạm phải dòng điện. Một bên cô xoa cái tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-hao-mon-dai-lao-tan-tat-ngot-ngao-hang-ngay/1096863/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.