Bây giờ Trịnh Cẩn Dư không sợ người khác khiêu khích, cô hơi cong khóe miệng, nhấn nhá nói: “Ài, dù gì cũng là chị họ cháu, trên người chúng ta đang chảy cùng một dòng máu mà.”
“Cho dù con chó nhặt được trên đường, cháu cũng không nỡ nhìn nó chết đói, không cho nó bát cơm ăn đúng không?”
“Cô mắng ai là chó?” Tôn Cẩn Tình tức giận, cay nghiệt nhìn Trịnh Cẩn Dư: “Cô đừng quên, chúng ta có cùng một ông nội, cô mắng tôi là chó, vậy cô là cái gì?”
“Vậy sao?” Trịnh Cẩn Dư không thèm để ý nói: “Vậy người lúc trước cướp chồng chưa cưới của tôi là ai?”
“Nếu thật sự có cùng một ông nội thì có thể làm chuyện không biết xấu hổ này sao?”
Cô nói đến đây không thèm để ý đến dáng vẻ tức giận của Tôn Cẩn Tình, quay đầu lại hỏi Tôn Hải Nhạc: “Ông nội, ông thử làm kiểm tra lại xem, không chừng chị ta chẳng phải cháu gái của ông đâu.”
Cô nói xong cũng không để ý mọi người, chỉ lẩm bẩm nói thầm: “Nếu không cháu cũng làm một cái, có khi cháu cũng chẳng có quan hệ gì với nhà họ Tôn thật.”
“Trịnh Cẩn Dư.” Cuối cùng Tôn Cẩn Tình tức giận, nói: “Cô đừng quá đáng, cho là có đàn ông làm chỗ dựa thì không xem ông nội ra gì. Cô nên biết rằng, anh ta cũng chỉ là một kẻ bị liệt, thời khắc mấu chốt có thể quan tâm được đến cô sao?”
Biểu hiện hệt như phát điên của Tôn Cẩn Tình, Trịnh Cẩn Dư không thèm để ý: “Dù người ta chân không tốt thì cũng còn đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-hao-mon-dai-lao-tan-tat-ngot-ngao-hang-ngay/1096856/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.