Giọng nói của Triệu Lỵ Lỵ vừa nói ra chưa được bao lâu, Lê Mặc Dương bỗng nhiên phát ra một tiếng vang rất lớn, là tiếng đẩy ghế ra, sau đó nhìn thấy anh ta đứng dậy đi ra ngoài.
Người đàn ông sầm mặt lại, cứ như ai chọc phải anh ta vậy.
Triệu Lỵ Lỵ sợ run nhưng nhanh chóng làm như không xảy ra chuyện gì tiếp tục tranh cãi với mọi người.
Trịnh Cẩn Dư luôn cảm thấy thái độ này của Lê Mặc Dương sai sai, cô thấp giọng hỏi Lục Tư Sâm: “Lục thiếu, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lục Tư Sâm nhét vào tay cô một ly nước: “Uống nước của cô đi.”
Trịnh Cẩn Dư lè lưỡi, cứ làm như cô không nhìn thấy là dễ lừa ấy.
Thức nhanh mau chóng được đưa lên, Triệu Lỵ Lỵ bỗng nhiên nhắc tới việc đi xem show tối qua.
Trong lúc lơ đãng liền nói đã gặp phải Lục Tư Trình.
Sau đó Trịnh Cẩn Dư nhìn thấy lần biến sắc thứ hai trong tối nay.
Mặt Lục Tư Sâm như đổi một khuôn mặt khác mà liếc nhìn Trịnh Cẩn Dư: “Sao cô không nói cho tôi biết cô đã gặp cậu ta?”
Trịnh Cẩn Dư: “…”
Đây là thái độ gì? Chẳng lẽ việc cô gặp Lục Tư Trình là chuyện gì mà người ta không thể làm?
Phải báo cáo với anh?
“Xin lỗi, mắt tôi không nhìn thấy cho nên tôi từng thấy qua.”
“Cô…” Lục Tư Sâm bị cô chọc tức hồi lâu không nói nên lời: “Cậu ta nói gì với cô?”
Nếu ăn nói nhẹ nhàng cô nhất định sẽ trả lời, nhưng bây giờ thái độ này là thế nào đây: “Quên rồi, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-hao-mon-dai-lao-tan-tat-ngot-ngao-hang-ngay/1096854/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.