Từ sau khi cô gái ngồi vào trong xe vẫn không lên tiếng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Bản thân cô đã trắng, trắng nõn như thế mà đỏ lên giống như một trái táo đỏ chín muồi, khiến người ta vô cùng muốn cắn một cái.
Lục Tư Sâm dùng khóe mắt lẳng lặng nhìn cô gái, trong lòng giễu cợt, cứ ra vẻ im lặng như thế, cũng không biết có thể giả bộ bao lâu.
“Có vừa ý cái gì hay không?”
Giọng nói tràn đầy từ tính của người đàn ông truyền tới, Trịnh Cẩn Dư bị kinh ngạc một chút, nghĩ tới vừa nãy Triệu Lỵ Lỵ đùa giỡn, cô cũng không dám nhìn thẳng Lục Tư Sâm nữa.
Nói thế nào thì cô cũng đã cấm dục mấy trăm năm rồi, là một nữ thành niên, đối mặt với người đàn ông tú sắc khả xan, yêu thì chưa nói tới nhưng mà không có cách nào khống chế được!
“Không, không có gì.” Cô hàm hồ nói.
“À, suýt chút nữa tôi quên mất.” Mặt Lục Tư Sâm có vẻ thẹn, ảo não nói: “Tôi quên mất là cô không nhìn thấy.”
Trịnh Cẩn Dư rất muốn dùng đôi mắt to của mình khoan anh ta, nhưng mà nghĩ một chút vẫn là nhịn lại được.
Trong xe là một ảnh im lặng, Lục Tư Sâm vốn đã ít nói, Trịnh Cẩn Dư vẫn luôn đắm chìm trong xấu hổ không có cách nào tự kiềm chế.
Lại qua mấy phút, Lục Tư Sâm nhớ ra chuyện kiểm tra hôm đó, miệng cười hơi cong lên, hỏi: “Cô Trịnh, sao cô không hỏi một chút về chuyện kiểm tra?”
“Cái gì?” Trịnh Cẩn Dư ngẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-hao-mon-dai-lao-tan-tat-ngot-ngao-hang-ngay/1096852/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.