Mọi người ăn cơm tối rất vui vẻ, nhưng rất nhanh đã giải tán.
Chủ yếu là do Lục Tư Sâm nói mệt mỏi muốn về nghỉ ngơi.
Lê Mặc Dương dùng ánh mắt không tốt nhìn anh, thật là có vợ rồi đã quên anh em.
Lôi Siêu còn lên tiếng trêu đùa: “Anh Sâm sao biết mệt mỏi chứ, cũng không cần cử động, có thể mệt gì, rất hưởng thụ!”
Gã nói xong câu đó, mọi người trong phòng không nhịn được bật cười.
Trong lòng Trịnh Cẩn Dư không ngừng mặc niệm. Mắt cô không tốt, tai cũng không tốt, không nghe được gì, không nghe được gì.
Sau khi quay về nhà họ Trịnh, người nhà họ Tôn vẫn chưa nghỉ ngơi, đang đợi hai người quay về.
Dương Lan Hoa giả bộ ân cần hỏi han quan tâm hai người, khen một tràng. Bà ta còn nói với Lục Tư Sâm sau này có chuyện gì đừng ngại nói ra, xem chỗ này như nhà.
Bà ta đây rõ ràng tự coi mình nữ chủ nhà mà.
Lục Tư Sâm sao dễ dàng bị lừa như thế, giọng điệu ôn hòa, nói: “Thím yên tâm đi, nhà của Cẩn Dư chính là nhà của cháu, đương nhiên cháu sẽ không khách sáo.”
Rõ ràng Dương Lan Hoa đang ngầm coi thường anh.
Lúc Trịnh Cẩn Dư vừa đi tắm, vừa nghe tiếng động bên ngoài.
Hôm nay hai người đăng ký kết hôn, mới đây không định làm đám cưới, hôm nay cũng chỉ coi như là ngày kết hôn của hai người.
Vậy đêm nay nhất định phải ở chung một phòng.
Phải làm gì đây?
Hai người chỉ gặp mặt mấy lần, vốn dĩ chưa có tình cảm, phải chung chăn chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-hao-mon-dai-lao-tan-tat-ngot-ngao-hang-ngay/1096849/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.