Trịnh Cẩn Dư cười ha ha một tiếng, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi anh cũng nghe thấy rồi đấy! Gần đây tôi khá xui xẻo, toàn gặp phải đàn ông xấu, anh có thể giúp tôi được không?” Lục Tư Sâm nhẹ nhàng hỏi lại: “Tôi rảnh vậy sao?” Trịnh Cẩn Dư khẩn trương nói: “Không cần anh làm gì hết, dù gì anh cũng phải ăn cơm, lát nữa cứ nghe tôi, anh không cần phải nói gì cả, cứ ngồi đó làm nền là được rồi.” Sau khi cô nói xong lại nhìn về phía hai người bạn của Lục Tư Sâm, nói: “Lát nữa xin nhờ các anh phối hợp giúp tôi một chút.” Lôi Siêu không nhịn được cười nhưng vẫn ép buộc bản thân chịu đựng: “Lão Đại, bọn em…” Lục Tư Sâm thờ ơ đảo mắt qua một cái, Lôi Siêu liền không dám nói thêm gì nữa. Lục Tư Sâm im lặng vài giây, nhìn Trịnh Cẩn Dư, lần này vẫn còn có chừng mực, không ngồi trực tiếp lên người anh. Nhưng trực giác cảm thấy không ổn, không biết cô còn định làm trò gì nữa. Định từ chối nhưng cũng tò mò không biết cô định làm gì. Do dự một lúc lâu sau anh mới nói: “Được, đến đây đi.” Trịnh Cẩn Dư lập tức đưa tay làm động tác OK: “Yên tâm đi! Tôi sẽ chơi một cú thôi, ngay bây giờ.” Sau khi nói xong cô đứng dậy vẫy tay với Lưu Hiểu Đình, nói: “Qua đây.” Vì không để đối phương nhận ra là cô giả mù nên cô còn cố ý nhìn nhầm hướng. Lưu Hiểu Đình rất căng thẳng đứng tại chỗ, muốn nghe họ nói gì đó nhưng cô ta nghiêng đầu một lúc lâu cũng không nghe được gì, chỉ có thể chờ một cách vô ích. Lúc này, Vương Thác tức gần chết, chỉ muốn kéo Lưu Hiểu Đình đi. Nhưng như vậy thì chắc chắn sẽ lòi ra chuyện anh ta và Lưu Hiểu Đình có quan hệ với nhau. Như vậy Tôn Đại Sơn sẽ giết chết anh ta. Tiểu Đình vừa nhìn thấy Trịnh Cẩn Dư phất tay liền vội vàng đi đến, từ hôm nay trở đi cô ta cũng muốn sống cuộc sống của mợ chủ nhà giàu có. Cô ta và Vương Thác đều sinh ra tại một vùng quê hẻo lánh, từ khi tốt nghiệp dốc sức làm đến bây giờ mà vẫn chưa mua nổi nhà. Lại càng không dám nghĩ đến chuyện kết hôn. Trước kia không dám mơ mình phát tài nhưng hôm nay có cơ hội tốt như vậy, cô ta nhất định phải nắm chắc. Về phần Vương Thác, ngay cả nhà cửa còn mua không nổi thì có gì đáng để lưu luyến. Trịnh Cẩn Dư đặt gậy sang một bên, vỗ vào cái ghế bên cạnh Lục Tư Sâm, nói: “Tiểu Đình, cô ngồi ở đây đi.” Chờ Lưu Hiểu Đình ngồi xuống, cô mới di chuyển sang bên kia của Lưu Hiểu Đình, miệng cười vô cùng vui vẻ, đây là nụ cười phát ra từ nội tâm: “Nhà họ Lục và nhà họ Trịnh chúng tôi có mối quan hệ tốt nhiều đời nay, tôi và Lục thiếu cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hiện tại vấn đề của anh ấy tôi còn khổ sở hơn ai hết.” Nói đến khổ sở, cô thu lại nụ cười vừa rồi, lúc này trên mặt chỉ còn vẻ đau thương. Lục Tư Sâm ngồi bên kia Lưu Hiểu Đình nghe vậy khóe miệng giật giật. Hay lắm, cứ như vậy mà anh lại có thêm một cô em gái thanh mai trúc mã quan hệ tốt nhiều đời này. Lại còn khổ sở hơn ai hết? Vẻ mặt giả ngốc kia ai cũng nhìn ra được, vậy mà còn nói một cách không biết xấu hổ như vậy! Sắc mặt Lục Tư Sâm khó hiểu, hai anh em ngồi đối diện anh lại càng khó hiểu, dáng vẻ nói vớ nói vẩn của cô gái kia thực sự quá đáng yêu, họ rất muốn cười. Không thể nhịn nổi muốn bật cười. Lại còn muốn cười một cách điên cuồng. Nhưng lão Đại không cười nên họ chỉ có thể nhịn. Lưu Hiểu Đình nghe Trịnh Cẩn Dư nói, rất đồng cảm nhìn thoáng qua Lục Tư Sâm, sau đó nói với một tấm lòng rất thiếu sự cảm thông: “Sẽ khá hơn thôi.” Trịnh Cẩn Dư vẫn cẩn thận quan sát biểu cảm của Lục Tư Sâm, cô không dám biểu hiện quá mức vì dù gì hiện tại cô ‘nhìn không thấy’ bất cứ gì. Cô rất sợ anh sẽ tức giận, vậy thì quá hời cho Vương Thác và Lưu Hiểu Đình này rồi. May mà Lục Tư Sâm chỉ nhíu mày chứ không có hành động gì quá đáng nên cô mới yên lòng. Trịnh Cẩn Dư còn nói: “Tôi vừa gặp cô, nghe giọng nói của cô đã cảm thấy cô là một cô gái xinh đẹp tốt bụng. Bên cạnh Lục thiếu ít cô gái như vậy, sau này chắc chắn các người sẽ hạnh phúc.” Cô không để ý đến vẻ mặt không kiên nhẫn của Lục Tư Sâm, chỉ nói một cách tự nhiên: “Sau này cô sẽ là mợ chủ nhà họ Lục, là chuyện tốt mà bao nhiêu người mơ cả đời cũng không được, chúc mừng cô.” Lưu Hiểu Đình có chút khó xử nhìn Lục Tư Sâm, mặt mày người đàn ông này như tranh vẽ, dáng người cao ráo, khí chất cao quý, tuy ngồi trên xe lăn nhưng vẫn không che giấu được sự tôn quý của anh. Khuôn mặt nhỏ của cô ta đỏ bừng vội quay đi. Lục Tư Sâm: “…” Nếu giết người không phạm pháp thì nhất định anh sẽ giết chết Trịnh Cẩn Dư. Lôi Siêu sắp không chịu nổi, thấy lão Đại cũng đang cố gắng kìm nén nên anh ta cũng chỉ có thể kìm nén. Nhưng thật sự không nín được, anh ta đành đứng dậy, nói: “Tôi vào toilet một lát.” Muốn trốn ra ngoài cười một lát nhưng nghĩ chỉ cần ra khỏi phòng thì sẽ không thấy được chuyện sau đó, lại không nỡ đi cho nên đành ôm bụng ngồi xuống. Biết ngay phụ nữ bình thường sẽ không có sức chống cự với Lục Tư Sâm mà. Trong sách tuy anh chỉ là một vai phụ, nhưng có vô số các cô gái lao vào anh, nhưng kết quả hình như anh cũng không thích cô gái nào cả. Trịnh Cẩn Dư im lặng một lát lại nói tiếp: “Lục thiếu chắc chắn không có ý kiến gì về cô, bây giờ chỉ còn xem thái độ của cô, chỉ cần cô gật đầu một cái thì lát nữa có thể đi về cùng Lục thiếu.” “Về phần tiệc rượu thì quá đơn giản! Cô không cần phải làm gì hết, cứ yên tâm về làm mợ chủ nhà họ Lục là được rồi.” Đến đây, Lục Tư Sâm đã nghe không nổi nữa, sao anh lại mù quáng đồng ý với Trịnh Cẩn Dư chứ. Lúc này, Trịnh Cẩn Dư mặc kệ thái độ của Lục Tư Sâm, chỉ cần anh không nổi điên lên thì cô muốn tiếp tục diễn. “Vậy thái độ hiện tại của cô là gì, có thể nói cho tôi biết hay không?” “Chuyện này không thể nhút nhát, nhất định phải bàn bạc trực tiếp rõ ràng. Cô mà đồng ý thì lát nữa sẽ cùng Lục thiếu về nhà họ Lục ngay.” Ngón tay Lưu Hiểu Đình nắm lấy quần áo, cô ta lén nhìn Lục Tư Sâm một cái, thấy mặt anh không thay đổi vừa như không nghe thấy gì lại vừa như nghe thấy hết, trong lòng có chút không chắc. Cô ta muốn chắc chắn nên hỏi Trịnh Cẩn Dư: “Nếu tôi đồng ý thì thật sự có thể lập tức về nhà họ Lục cùng anh ấy sao?” “Tất nhiên!” Trịnh Cẩn Dư không hề do dự nói. Lưu Hiểu Đình không hề nghi ngờ lời Trịnh Cẩn Dư nói, dù sao nhà trai ở ngay đây, nếu họ không đồng ý thì đã phản đối từ lâu rồi. Nhưng cô ta vẫn muốn Lục Tư Sâm xác nhận một phen. Nghĩ đến sắp được làm mợ chủ nhà giàu có, cô ta liền vui mừng cười toe toét. Cô ta quay đầu sang hỏi Lục Tư Sâm: “Lục thiếu, lời cô Trịnh nói thật sự có thể đại diện cho ý của anh sao?” Cô ta nói xong còn chớp chớp mắt nhìn Lục Tư Sâm. Lục Tư Sâm cảm thấy nếu Trịnh Cẩn Dư chớp mắt, chắc chắn sẽ rất đẹp, tuy cô không nhìn thấy nhưng đôi mắt lại to đen lấp lánh nước. Nhưng cô gái quái quỷ trước mắt này? Không biết trang điểm thì đừng trang điểm, không biết đắp bao nhiêu là phấn lên mặt nữa, cười còn lộ cả phấn. Uổng công Trịnh Cẩn Dư còn cảm thấy cô ta xinh đẹp tốt bụng, đúng là mắt mù. Tim Trịnh Cẩn Dư sắp sửa rớt ra ngoài, nếu Lục Tư Sâm phủ định thì uống phí công sức của cô rồi. Nhưng nguyên chủ không nhìn thấy nên cô không thể nháy mắt ra hiệu cho đối phương được. May mà Lục Tư Sâm mặt lạnh như núi băng, vẫn không có biểu cảm gì, Lưu Hiểu Đình cũng không rõ đối phương có ý gì. Lục Tư Sâm không nói gì, Trịnh Cẩn Dư vội vàng hòa giải: “Lục thiếu ngại đấy! Tiểu Đình, cô đừng ép anh ấy, cô xem nếu anh ấy không đồng ý không phải đã nói từ lâu rồi sao.” “Im lặng là đồng ý rồi.” Cuối cùng Lưu Hiểu Đình cũng dỡ bỏ phòng bị, gật đầu. Vương Thác vẫn đứng bên ngoài, ban đầu anh ta không biết Lục Tư Sâm là ai, nhưng bây giờ internet phát triển, vẫn có cách biết được. Anh ta nhanh chóng tìm được rồi. Không biết Trịnh Cẩn Dư nói là thật hay giả, nhưng bên trong đã nói đến mức này, anh ta không thể không tin. Anh ta chưa rõ thái độ của Trịnh Cẩn Dư với anh ta nhưng bạn gái anh ta sắp đi theo người này, cắm sừng anh ta, anh ta không thể chấp nhận được. Nhưng lúc này Trịnh Cẩn Dư lại quay ra cửa kêu lên: “Lát nữa Lục thiếu anh về nhớ đón người ta về ở chung, nhanh chóng tổ chức hôn lễ, đừng để người đẹp thất vọng đấy nhé.” Tổ chức hôn lễ? Lúc này, Vương Thác không quan tâm thật giả, nếu Tiểu Đình thật sự đi cùng người ta, trong sạch hay không không phải trọng điểm, lỡ như Trịnh Cẩn Dư cũng không nhìn trúng anh ta, vậy chẳng phải là giỏ trúc múc nước chẳng được gì sao? Nghĩ vậy, anh ta đi qua ngăn cản, mặt hầm hầm, chỉ trợn mắt nhìn Lưu Hiểu Đình, nói: “Em có ý gì?” Lưu Hiểu Đình biết anh ta đứng bên cạnh nhưng so với mợ chủ nhà giàu có thì anh ta có là gì, cô ta dịu dàng nói: “Đối tượng xem mắt của anh giới thiệu bạn tốt của cô ấy cho em, em còn phải cảm ơn cô ấy chứ!” Ý của cô ta rất rõ ràng, là anh xem mắt trước. Mặt Vương Thác xanh mét, giọng nói vô cùng gượng gạo: “Không được, anh không cho phép.” Lưu Hiểu Đình cười lạnh: “Chúng ta chỉ là bạn cùng quê thôi.” Vương Thác: “Vậy cũng không được.” Lục Tư Sâm như hiểu ra gì đó, lúc này nhìn bộ dạng thầm đắc ý của Trịnh Cẩn Dư, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười xinh đẹp như hoa nở đầu xuân, tinh thần phấn chấn, ngây thơ hồn nhiên, vô cùng đáng yêu. Anh định sẽ tiếp thêm lửa cho họ. Anh di chuyển cốc nước, trầm thấp nói: “Tôi biết anh ta là bạn trai của cô đây.” Vừa nói xong, ai nấy đều khiếp sợ. Nhất là Lưu Hiểu Đình, vốn sửng sốt, sau đó liền biến thành bối rối. Lục Tư Sâm xua tay, khẽ nói: “Không sao, dù sao bây giờ chân tôi tàn tật không tiện hành động nhưng nhà vẫn rất giàu, có thể cho cô gái một cuộc sống không phải lo cơm áo.” “Nếu cô đây thích thì lát nữa cứ theo tôi về nhà họ Lục…” Anh nói xong đưa mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Lưu Hiểu Đình, tất nhiên còn một nửa chưa nói xong. Trịnh Cẩn Dư vừa định hỏi có điều kiện gì không, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì Lưu Hiểu Đình còn gấp hơn cả cô, đã hỏi ra khỏi miệng: “Lục thiếu có điều kiện gì không?” Khóe miệng Lục Tư Sâm khẽ nhếch lên: “Tất nhiên.” Trịnh Cẩn Dư cảm thấy hiện tại dù đối phương đưa ra điều kiện gì thì Lưu Hiểu Đình đều sẽ đồng ý hết. Lục Tư Sâm: “Chia tay người đàn ông kia, hơn nữa không được phép gặp lại anh ta.” “Chỉ vậy thôi sao?” Lưu Hiểu Đình thầm mừng rỡ, liên tục gật đầu: “Lục thiếu anh yên tâm, anh không ngại mọi thứ mà chấp nhận tôi, từ nay về sau tôi nhất định sẽ một lòng một dạ với anh.” Cô nói xong nhìn thoáng qua chân anh, trong mắt đầy vẻ đau lòng: “Sau này tôi nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt.” “Lưu Hiểu Đình…” Vương Thác vẫn kiềm chế cảm xúc, lúc này cuối cùng bùng phát, anh ta nhìn dáng vẻ nịnh nọt của Lưu Hiểu Đình với Lục Tư Sâm liền ghê tởm phát ói. Hoàn toàn quên mất vừa rồi anh ta thế nào với Trịnh Cẩn Dư rồi. “Anh kêu cái gì mà kêu?” Lưu Hiểu Đình cũng tức giận, quát: “Anh có thể đến xem mắt, sao tôi lại không thể chứ?” “Anh là đàn ông.” Vương Thác rất gia trưởng: “Đàn ông nào mà chẳng lăng nhăng bên ngoài, làm sao chứ?” Lúc này anh ta không nói lắp nữa, mồm mép rất lưu loát. “Anh còn định lăng nhăng bên ngoài?” Lưu Hiểu Đình cũng tức điên, cô ta cầm ly rượu hất về phía đối phương, nói: “Tôi thấy lúc nãy anh bị hắt còn nhẹ, cái này tặng anh!” Ban đầu hai người còn kiềm chế để không cãi vã ầm ĩ, càng về sau càng động tay động chân. Chỉ nghe trong phòng ồn ào lộp bộp, một phòng bao vốn gọn gàng sạch sẽ nhanh chóng thành một đống hỗn độn. Trịnh Cẩn Dư đã nhân cơ hội họ cãi nhau trốn ra ngoài. Về phần Lục Tư Sâm… Rất xin lỗi, có duyên lần sau gặp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]