Nhanh đến canh ba, canh giờ mở cửa đón xuân, tiếng pháo vang lên càng lớn, trên núi dưới chân núi phía sau tiếp phía trước vang lên, ngay cả cửa sổ cũng hơi hơi rung động. Bên ngoài càng náo nhiệt, tiểu hài tử trên Hắc Mộc Nhai đang phóng pháo hoa chơi vui vẻ, trong đó Đồng Bách Hùng và tiểu tôn tử hỗn thế ma vương nhà gã là lớn giọng nhất, không biết đang đùa cái gì, tiếng cười to của một già một trẻ chưa từng dừng, cách xa như vậy còn có thể rơi vào phòng giáo chủ.
So sánh với ngoài kia, trong phòng có vẻ rất an tĩnh.
Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn dầu nhỏ, ánh lửa lắc lưa, có một màu hổ phách chảy xuôi. Cửa sổ mở một nửa, gió thổi vào ánh sáng gợn xẹt qua khuôn mặt Đông Phương.
Y cúi đầu, trên mặt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mắt tối như mực lại hơi hơi lóe ra.
“Đợi lát nữa ngươi đi đổ nước, trở về phòng ngươi thu dọn hết đồ rồi mang lại đây.” Y nhấp môi một chút, ngữ khí có chút đông cứng khó hiểu, “Về sau ngươi nghỉ ở chỗ bổn tọa, phòng này ngươi cũng quản, chìa khóa… ngày mai bổn tọa để Tố Vân giao cho ngươi, chỉ có một cái, không có bổn tọa phân phó, đừng cho người tiến vào.”
Ta thực giết phong cảnh mà ngồi xổm trước bồn rửa chân, ngây ngốc mà nhìn Đông Phương, trong lòng nổi sóng to gió lớn.
Y… y vừa mới nói gì?
Ở lại nơi này qua đêm… Về sau đều nghỉ ở nơi này…
Kiếp trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-giao-chu-ket-toc-nhat-sinh-dong-nhan-dong-phuong-bat-bai/3054199/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.