Xe ngựa thay đổi phương hướng, chạy trên đường đi tới Giang Nam trước.
Ánh mặt trời mãnh liệt, vó ngựa kích làm cát vàng bay đầy trời, Mộc Thống lĩnh ngồi ở trước càng xe ôm tiểu hài tử vào trong ngực, dùng tay áo của chính mình che miệng mũi của nó. Tiểu hài tử thực ngoan, ôm cánh tay Mộc Thống lĩnh, dường như không nói lời nào, cũng không hỏi đi nơi nào. Trước khi xuất phát chỉ hỏi nó một câu: “Nguyện ý đi theo chúng ta sao?”
Ánh mắt đen thùi của tiểu hài tử nhìn ta trong chốc lát, lại nhìn Đông Phương hờ hững đứng thẳng ở một bên, gật gật đầu.
Ta sợ nó không rõ chính đạo và tà giáo khác nhau chỗ nào, vì thế lại nói nhiều một câu: “Chúng ta không là người tốt, người trên giang hồ đều khinh thường Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta, đã từng nghe nói Nhật Nguyệt thần giáo chưa? Bọn họ gọi chúng ta là ma giáo, ngươi có hiểu ma giáo không?”
Tiểu hài tử chỉ rũ mắt nhìn tay ta, sau đó nhẹ giọng nói: “Ta chưa từng gặp gỡ người tốt, cho nên không biết người tốt là dạng gì, nếu ngươi là người xấu, ta cũng đi theo ngươi làm người xấu.”
Ta sờ sờ đầu của nó, nghĩ thầm rằng có khả năng nó không biết rõ tốt cùng xấu, nhưng trên người nó có một loại cố chấp, nếu lúc trước người vươn tay ra trước mặt nó là kẻ khác, nó cũng sẽ không hỏi thị phi mà đi theo đối phương, ta có thể nhìn ra dưới tính tình quái gở của nó là một loại sạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-giao-chu-ket-toc-nhat-sinh-dong-nhan-dong-phuong-bat-bai/3054172/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.