Chương trước
Chương sau
Lúc đuổi tới Hành Sơn đã đến tháng ba hoa nùng mây tụ.

Trời trong xanh ngàn dặm, gió xuân thoang thoảng. Trong ánh tà dương, cánh buồm xa trôi nổi, theo gió tây dựng thẳng cánh buồm. Ta cùng với Đông Phương bốn người vứt bỏ thuyền lên bờ, vào thành liền có thể thấy trên đường nhiều giang hồ nhân sĩ đeo bội kiếm, mặc quần áo của các môn các phái, có danh môn chính phái đi đường lộ vẻ vênh váo tự đắc, phi ngựa giống như bay làm bụi bay đầy trời.

Ta vội vàng ôm lấy Đông Phương để y đi ở bên trong.

Dọc theo đường đi y ăn mặc đều là bạch y mộc mạc, ngày đó ta và y từ thông đạo lăn xuống, kiện hồng y trên người y đã rách nát, vì thế trước kia rời đi phải mặc quần áo Mạt trưởng lão giấu ở trong sơn động, phải sửa lại lớn nhỏ.

Lúc Đông Phương mặc hồng y, cả người có vẻ trương dương cuồng quyến, làm người ta vừa thấy liền kinh diễm đến dời mắt không được, mà thay đổi bạch y, cái loại sáng rọi đoạt mắt người có lẽ bị bao bọc rồi, chỉ lộ ra thanh nhã bất nhiễm một hạt bụi nhỏ, giống như phong lan nở trong u cốc, thanh hàn thẳng vào xương cốt, giơ tay nhấc chân đều như có hương lan bay trong gió.

Kiếp trước ta chưa từng có cơ hội gặp y ăn mặc một thân bạch y, hiện giờ thấy thì phá lệ ngứa tâm, hơn nữa có một lần không tiện đuổi đêm lộ, liền nghỉ ngơi một đêm. Buổi tối trong lúc rãnh rỗi, y đắm chìm trong ánh trăng luyện võ. Xuất môn bên ngoài không tiện dùng tới châm thêu hoa bại lộ thân phận, y liền tùy ý bẻ một cành liễu, thân ảnh nhanh chóng múa như nước chảy mây trôi, gió bám lấy vạt áo của y bay lên, lộ ra thắt lưng xinh đẹp.

Y xoay người, làn da trắng nõn nơi thắt lưng cũng lúc ẩn lúc hiện theo, ta ở một bên nhìn xem miệng khô lưỡi khô, nuốt nước miếng, hận không thể trực tiếp đi qua khiêng người ném lên giường, cởi sạch bạch y trên người.

Nhưng lúc vào thành rồi, Đông Phương liền lập tức đuổi ta đi ra ngoài mua vài thước vải đỏ về cho y, chính đạo nhân sĩ đều yêu ăn mặc bạch y, có lẽ y cho rằng mình mặc đồ trắng, tâm cũng sẽ biến sạch sẽ. Đông Phương lại không hề thích màu trắng chút nào, y cau mày, đặc biệt không vui mà nói: “Mỗi ngày mặc một thân hiếu, người khác còn tưởng rằng trong nhà bổn tọa có chết người.”

Lần đầu tiên nghe y nói như vậy, ta nhịn không được mỉm cười.

Nhà, gần đây ta phá lệ thích nghe chữ này.

Nhân dịp đi tiệm bán vải mua đồ cho Đông Phương, ta thuận đường đi ngân hàng tư nhân một lần. Sản nghiệp của Nhật Nguyệt thần giáo phần lớn tập trung ở Giang Nam, thần giáo tại vùng Hành Sơn chỉ mở một ít khách điếm, sòng bạc, thanh lâu, đều là vài nơi dễ dàng hỏi thăm việc vặt giang hồ, không cần tự bỏ tiền. Vài năm như vậy, tiền lời của những sinh ý đó phần lớn đều bỏ vào trong ngân hàng tư nhân, đó là ngân hàng tư nhân do quan phủ xây dựng.

Như thế tiện cho ta, bởi vì bên trong ngân hàng tư nhân đều là người của quan phủ, không có nhãn tuyến của Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên, bọn họ cũng không quá rõ ràng chuyện ở Hắc Mộc Nhai xa ngoài ngàn dặm, cho bọn họ xem hắc mộc lệnh là có thể lấy tiền. Ta tra xét, làm cho bọn họ mở hai thùng hoàng kim lưu trữ tám năm trước, đổi lấy một xấp ngân phiếu. Tám năm trước, đó là lúc Nhậm Ngã Hành làm giáo chủ, nếu là tiền của Nhậm Ngã Hành, ta liền không khách khí.

Có tiền, ta hỏi thăm một chút, đi đến chỗ phường thêu ở thành nam.

Tại một khu nhà bên trong phường thêu, có mấy gian phòng bày đầy giá thêu, trên tường treo những sản phẩm thêu đã hoàn thành, người tiếp đãi dẫn ta tới phòng trà nói chuyện. Ta ngồi xuống uống một ngụm trà, nghĩ không nổi tên thêu nương kia, đành phải mơ hồ hỏi: “Các ngươi có thêu nương nào họ Tiết không? Tuổi không lớn lắm, từ Thục Trung tới, am hiểu nhất là thêu hỷ phục xa tanh, song diện tú.”

Người tiếp đãi cười nói: “Vị công tử này vừa thấy là hiểu công việc, tiểu nhân đi mời cho ngài.”

Chỉ chốc lát sau đã tới rồi, Tiết thêu nương thực trẻ tuổi, không đến hai mươi, mặc y phục vàng nhạt, tóc đen sơ thành bím, trên đầu sạch sẽ chỉ có một căn mộc trâm trắng trong thuần khiết. Mặt mày nhẹ nhàng không quá nổi bật, nhưng trên người nàng lại có khí chất an tĩnh hài hòa làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Ta còn chú ý tới tay nàng, nàng có một đôi cực kỳ xinh đẹp, trắng nõn tinh tế.

Nhìn nàng trong lòng ta liền cảm thấy mình không tìm lầm người.

“Ta muốn mời cô nương thêu hai bộ hỉ phục.” Ta không hàn huyên, vào thẳng chủ đề, “Dùng khi thành thân.”

“Không biết công tử muốn dạng gì?”

Ta nhìn ánh mắt của nàng, nói: “Ta muốn hai bộ hỉ phục tân lang.”

Tiết thêu nương nghe vậy giật mình, do dự hỏi: “… Hai bộ đều là tân lang?”

“Đúng.”

Nàng ngẩn ngơ, một hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Không biết công tử muốn làm thành dạng gì ?”

Trong lòng ta lại thêm hảo cảm đối với vị thêu nương này, nàng vừa rồi tuy thực kinh ngạc, nhưng bình tĩnh trở lại trong mắt không có cảm xúc khác, thậm chí nàng còn khôi phục lại bộ dáng ôn hòa uyển chuyển thật nhanh, xem ta là khách nhân bình thường mà cẩn thận hỏi ý kiến.

Cười cười với nàng, con mắt ta chuyển chuyển, hạ giọng nói với nàng: “Một bộ làm theo hình thức phổ thông, may theo số đo thân hình của ta, một bộ khác…” Nói đến đây ta dừng một chút, nhịn không được nhếch khóe miệng, “Bên trong làm áo tay đối, đừng làm quần bách hoa cán, làm quần tân lang bình thường, bên ngoài nàng giúp ta thêm khăn quàng trên vai, không cần làm như bả vai của nữ tử, nàng giúp ta làm rộng một ít, phía cuối cũng không cần trân châu hoặc là chỉ vàng, chỉ cần hai khối huyết ngọc bồ câu…”

Chờ ta nói xong, mặt vị Tiết thêu nương kia đều đỏ, do dự nửa ngày, nhỏ giọng hỏi: “Công tử muốn kết hôn với nam nhân?”

Ta cầm ly trà, cười mà không nói.

Đi ra rồi, lại đi dạo trên đường trong chốc lát, mua bánh như ý, bánh tơ vàng Đông Phương thích, còn mua một bao đậu tằm cho tiểu hài tử ăn. Chỗ chúng ta đặt chân ở trong thành hơi chật một chút, là một khoảng sân nhỏ, vốn cũng muốn ở khách điếm trong thành, nơi đó người giang hồ nhiều, nói vậy hẳn rất là náo nhiệt, nhưng liên tục hỏi mấy nơi đều đã ở đầy. Lão bản khách điếm nói: “Vài ngày nay là ngày lành Lưu đại gia rửa tay chậu vàng, các lộ anh hùng hào kiệt đều đến, nửa tháng trước đã có người tới đặt phòng, ngài tới chậm!”

Ta nghe xong phiền muộn một hồi, Lưu Chính Phong này sao rửa tay lại chần chờ như vậy, rửa đến bây giờ còn chưa xong, thật khó khăn! Sau lại đi mấy chỗ khác, vẫn không có phòng, Đông Phương không kiên nhẫn, tìm tửu lâu gọi một bàn đồ ăn, lấy đũa điểm điểm Mộc Thống lĩnh, trực tiếp để hắn đi tìm người bỏ tiền mua một tòa nhà.

Thắt lưng giáo chủ dắt tiền bạc triệu, chính là tùy hứng như vậy.

Mang theo ba bao điểm tâm, ôm ba bốn xốc gấm vóc, trở lại tòa nhà Đông Phương mới mua thì đã là hoàng hôn mê, Mộc Thống lĩnh mua đồ ăn từ tửu lâu tốt nhất trong thành, tiểu nhị trong quán người ta đưa đồ lại đây, trong viện đang náo nhiệt, ta nhét đậu tằm vào trong ngực tiểu hài tử, hỏi: “Giáo chủ đâu?” Tiểu hài tử cúi đầu lột giấy dầu, bớt thời giờ giơ tay chỉ vào buồng trong.

Ta vội vàng đi lên đã thấy trong phòng thắp đèn, Đông Phương đang tựa vào nhuyễn tháp ngủ, trong tay còn nắm một quyển sách, sợ là đọc sách giải buồn, lại bất tri bất giác ngủ quên. Ta nhẹ tay nhẹ chân đi qua, đặt điểm tâm lên bàn, thật cẩn thận mà muốn cầm lấy sách của y, ai ngờ còn chưa đụng tới y thì y đã tỉnh, mơ mơ màng màng xoa mắt.

Ta xin lỗi nói: “Đánh thức ngươi sao.”

Đông Phương lắc đầu: “Ngươi còn chưa vào cửa ta đã biết ngươi về rồi.”

“Có đói bụng không?” Ta ngồi xuống bên cạnh y, ôm lấy đầu vai của y, “Ngươi đoán ta mua cho ngươi cái gì ?”

Đông Phương đã sớm nhìn thấy điểm tâm trên bàn, khóe miệng nhếch lên, đang muốn nói cái gì thì sắc mặt lại đột nhiên trầm xuống, áp lên người của ta ngửi ngửi, lạnh lùng hỏi: “Trên người của ngươi sao lại có mùi son phấn của nữ nhân?”

Trong lòng ta cả kinh, nhanh chóng nâng lên tay áo ngửi ngửi, quả thật có hương bách hợp nhạt như tơ nhện, hẳn là hương vị thêu nương kia dùng. Thầm nghĩ không tốt, ta vội vàng nhướng mày, mím môi, làm ra thần sắc uất ức: “Giáo chủ a, ngài nhượng ta đi mua vải vóc cho ngài, bên trong tiệm bố trang đó đều là nữ nhân líu ríu chọn chọn bỏ bỏ, chỉ có ta một đại nam nhân, ngài không nhìn ánh mắt của lão bản kia xem ta…”

Biểu cảm của Đông Phương hơi dịu đi một chút, nhưng có lẽ cảm thấy ảo não vì mình để ý như vậy nên cúi đầu cắn cắn môi. Trong lòng ta cười thầm, nhìn y lộ ra gáy, không khỏi liếm liếm môi, đưa tay sờ đi lên, sau đó lại nắm vành tai của y, đang nắm đến có chút ngứa tâm muốn đưa tay vào vạt áo y thì y lại chợt nhớ tới cái gì, mãnh liệt ngẩng đầu, cả giận nói: “Lão bản kia làm ngươi khó chịu? Ngươi mua ở nơi nào? Ta đi đào mắt của gã ra!”

“… Thôi, lúc này chúng ta chỉ đến xem diễn, đừng làm lớn chuyện.” Ta bất đắc dĩ mà nhìn y, vội vàng xách bao điểm tâm lá sen lại dời đề tài. “Đã đói bụng chưa? Có muốn ăn không?”

Mùi thơm ngọt ngào vọt ra, vẻ giận dữ trên mặt Đông Phương tiêu tán một chút, ánh mắt sáng ngời gật đầu.

Lột mở, bỏ vào trong lòng bàn tay y, nhìn y không thể chờ đợi được mà cúi đầu cắn một ngụm, khóe mắt hơi hơi cong lên, ta nhìn y vươn ra đầu lưỡi cuốn đi mảnh vụn khóe miệng, nhịn không được dùng tay ôm thắt lưng y, nhéo lên chỗ mẫn cảm trên thắt lưng y một chút.

Y liền chạy trốn: “Dương Liên Đình!”

Ta híp mắt, yết hầu lăn lộn hai cái, không thể nhịn nữa. Một tay lấy điểm tâm trên tay y đi, ta trực tiếp ôm lấy hai cái đùi y, nâng mông y đi đến bên giường. Đông Phương liền hiểu được ta muốn làm cái gì, lỗ tai y hơi hơi đỏ lên, nhưng không giãy dụa, chỉ căm giận mà ghé vào đầu vai của ta dùng sức cắn: “Mới ăn có một chút!”

“Ta cũng đói bụng.” Ta mãnh liệt đặt y lên giường, động tình mà hôn môi y.

Đông Phương theo bản năng ngẩng đầu lên đáp lại ta, hai tay ôm cổ ta, ta dùng đầu gối đỉnh mở hai chân y.

Chờ chúng ta làm xong, ta mới phát hiện ngoài cửa không biết khi nào đứng một thân ảnh cao lớn tội nghiệp, Mộc Thống lĩnh nói lắp ba lắp bắp: “Giáo… Giáo chủ… Cơm chiều đã chuẩn bị xong…”

Đông Phương làm bộ trấn định mà “Ừ” một tiếng, sau đó Mộc Thống lĩnh liền bước phù phiếm mà đi rồi. Ta quay đầu nhìn y, trên mặt y đã khôi phục lại bộ dáng ngày thường, nhưng mặt còn hơi hồng. Ta nhịn không được cười, giật giật thắt lưng. Đông Phương hung hăng trừng ta một cái, bởi vì đồ vật ta mới phát tiết còn ở trong thân thể của y, ôm y như vậy thật sự rất thư thái, bên trong y vừa nóng vừa chặt, ta không muốn đi ra.

Vào ban đêm lại nhịn không được bắt lấy y làm ẩu một hồi, lúc tắm rửa y luôn ghé vào người của ta ngủ, ngày hôm sau vẫn luôn nhắm mắt ở trên giường không muốn dậy. Ta hôn hôn y, dù sao cũng không có chuyện gì, không dậy thì thôi. Nhưng ta vẫn còn chuyện muốn làm nên liền mặc quần áo đứng dậy, Đông Phương nghe thấy, buồn ngủ hỏi ta: “Ngươi đi đâu vậy?”

“Làm điểm tâm cho ngươi, ngươi ngủ tiếp trong chốc lát đi.” Ta xoay người hôn trán của y, nhẹ giọng dỗ dành, “Ngủ đi.”

Y ôm chăn xoay người.

Ta xuống lầu nấu một nồi cháo ngọt cho y, lúc bưng lên y còn ngủ ngon, liền đặt ở trên bàn, để lại tờ giấy cho y, nói ta ra ngoài ngao du, buổi trưa trở về.

Nhìn nhìn mặt trời, ta ra cửa một mình.

Đi đến cổng phường thêu, Tiết thêu nương đã đứng đó chờ ta. Hôm nay ta muốn đi chọn vải, kim tuyến, ngọc thạch, đông châu . . . mấy thứ dùng để may hỉ phục cùng nàng. Mấy thứ này ta đều không hiểu, muốn dùng dạng gì, từng nào, lớn bao nhiêu phải là chuyên gia tới chọn. Vừa lúc, ta cũng muốn mua ít trâm ngọc loại tốt cho Đông Phương. Kiếp trước y có một cái, sau này y bị Nhậm Ngã Hành giết chết, vỡ nát.

Dọc theo Tây Thị từ đầu đi dạo đến cuối, như vậy còn chưa mua đủ, chân ta đã tê mỏi, vị Tiết thêu nương này nhìn có vẻ gầy teo, nhưng sức của đôi bàn chân lại thực tốt, đi dạo nửa ngày, vào tiệm này nhìn xem đi tiệm kia chọn một chút, ta cảm thấy rất thích hợp, nàng lại nói muốn đi xem hai ba chỗ nữa để xem chỗ nào tốt hơn, ta bất đắc dĩ lau mồ hôi, đột nhiên cảm thấy rất may mắn, ta đã là đoạn tụ.

Mắt thấy liền muốn tới buổi trưa, ta vội vàng nói Tiết thêu nương đình chỉ: “Hay là hôm nay dừng ở đây đi? Tiết cô nương rãnh lúc nào chúng ta lại đi một lần nữa mua đủ.”

Tiết thêu nương gật đầu: “Như vậy thì đi về trước, gần đây tiểu nữ không bận nhiều việc, tùy thời xin đợi công tử.”

Ta thở ra một hơi, vội vàng đưa người về. Lúc này ta bỗng nhiên cảm thấy có người đang nhìn ta, quay đầu thấy trừ hàng cây hai bên đường, xa xa là mây tía rực rỡ, lại không có ai.

Vừa về tới tiểu viện, ta liền phát hiện không khí không đúng.

Mộc Thống lĩnh cùng tiểu hài tử nhìn nhau không lời gì để nói mà đứng ở nhà chính, ta vừa vào Mộc Thống lĩnh liền nói: “Tang Tam Nương cùng Khúc trưởng lão đến, đang ở bên trong nói chuyện với giáo chủ, ai cũng không cho vào.”

Ta nhún nhún vai: “Ta vào bếp nấu cơm.”

Ánh mắt Mộc Thống lĩnh nhìn ta thực phức tạp, cuối cùng cái gì cũng chưa nói.

Chờ ta làm tốt bảy tám món ăn một món canh, bưng ra chỉ có Tang Tam Nương, Khúc Dương, Mộc Thống lĩnh cùng tiểu hài tử bốn người. Bọn họ vừa thấy ta tiến vào, ánh mắt đồng loạt dừng ở trên người của ta, ta dừng một chút, đặt thức ăn lên bàn, kỳ quái hỏi: “Giáo chủ đâu?”

Mộc Thống lĩnh nhìn ta thật kỹ: “Giáo chủ nói ngài không ăn.”

Ta vừa nghe liền sửng sốt, không phải là ta ngày hôm qua làm quá mức, làm thân thể y không thoải mái đi?

Tưởng tượng như vậy, không quản những người này, ta lập tức chạy ra ngoài, thùng thùng thùng chạy lên lâu, đẩy cửa lại phát hiện trong phòng không người. Ta đứng ở cửa phòng. Y chạy đi đâu? Đang nghi hoặc bỗng nhiên nghe thấy trên nóc nhà có tiếng đạp ngói. Vội vàng lui về phía sau hai bước, ngửa thân mình nhìn lên nóc nhà, ôi, Đông Phương đang ngồi ở trên nóc nhà uống rượu.

Ta vội vàng chạy đi lấy thang, dựng thẳng đi lên.

“Đông Phương?” Ta khẩn trương mà nhìn y, lảo đảo đi qua, vươn tay kéo y, “Tại sao lại ở chỗ này uống rượu? Chúng ta đi xuống ăn cơm được không?”

Y nhìn về phía ta, ánh mắt sâu thẳm: “Ngươi đi ra ngoài?”

“Đúng vậy.”

“Một người?”

“…” Ta không thể trả lời đúng lúc.



Sắc mặt y lạnh lùng, dùng sức hất ta, ngửa đầu uống từng ngụm rượu.

Ta bị y hất thiếu chút nữa ngã chỏng vó lăn xuống, giống như con rùa dùng tứ chi bám lấy mái ngói. Ta hít một hơi, dùng ngón tay giữ chặt khe hở mái ngói, chậm rãi tới gần y, bắt lấy cánh tay của y.

Đông Phương bỗng nhiên đứng lên, lại một lần nữa dùng sức hất ta ra, bởi vì rất dùng sức, thậm chí y còn bức ra chưởng phong, tay áo quăng đến đâu nơi đó giống như bị sấm sét phách mà tạc vỡ, vô số mảnh ngói văng ra, thậm chí có một khối bay đến trên người ta, xẹt qua mặt ta tạo thành một vệt máu.

Trong nháy mắt trong mắt Đông Phương xẹt qua một tia kinh hoảng, nhưng y quay đầu đi chỗ khác thực nhanh.

Ta nhìn y, trong lòng dâng lên một chút lửa giận, vừa rồi bị y hất ra ta lảo đảo lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa đạp hụt. Ta giơ tay lên, lau máu chảy xuống trên mặt, nói: “Nếu giáo chủ không muốn nhìn thấy tiểu nhân, tiểu nhân cáo lui.”

Ta nghĩ giọng nói của ta lãnh đạm mà cường ngạnh. Trước kia ta thường xuyên dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với Đông Phương, nhưng cả đời này, cho tới nay ta chưa từng như vậy, ta luôn luôn đủ kiên nhẫn bao dung y, cho nên kiếp này Đông Phương chưa bao giờ biết ta cũng có một mặt lạnh như băng xa cách, y nhìn ta, ánh mắt hơi hơi mở to.

Ta chậm rãi thẳng đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên người, sau đó không nói một lời mà xoay người.

Trong nháy mắt xoay người, ta nhìn thấy môi của Đông Phương giật giật, không phát ra âm thanh, hốc mắt phiếm đỏ.

Trong lòng ta đau xót, chân bước không nổi.

Đông Phương chậm rãi ngồi trở lại chỗ, cúi thấp đầu, dùng tay che mặt.

“Dương Liên Đình…” Ta nghe thấy giọng nói khàn khàn của y. “Ta rất khó chịu, ta chịu không nổi.”

Thân thể y cong cong, như muốn cuộn mình lại.

“Ngươi đã từng nói với ta, bộ dáng nữ nhân ngươi muốn cưới, không cần quá xinh đẹp, nhưng thực dịu dàng, cái gì cũng sẽ làm. Hôm nay nhìn thấy nữ nhân bên cạnh ngươi, ta liền nhớ lại những lời ngươi nói, ta nghĩ nữ nhân kia thật sự rất giống thê tử ngươi vẫn luôn muốn cưới, nếu ngươi muốn cùng ai, đại khái chính là nữ nhân như vậy…” Giọng nói của y càng ngày càng khàn, càng ngày càng run rẩy. “Ta so ra kém nàng, ta đối xử với ngươi không tốt, nàng có thể cho ngươi, ta đều làm không được…”

Ta xoay người lại, đi đến bên y. Mái hiên nghiêng, mái ngói lại trơn, ta thực lao lực mới đến trước mặt y. Ta ngồi xổm xuống, mở ra cái tay y dùng để che mặt, vươn tay ôm y vào trong ngực, thân thể Đông Phương bắt đầu run rẩy, y khàn khàn nói: “Ta so ra kém nàng, nhưng ta không muốn để ngươi rời khỏi ta.”

Y ngừng lại, ngữ khí bỗng nhiên biến ngoan : “Ta chán ghét ngươi cùng người khác đi với nhau, chán ghét ngươi nhìn người khác, chán ghét ngươi cười với người khác! Ngươi mà gặp nàng lần nữa, ta liền đi giết nàng —— ”

Ta hít sâu một hơi.

Ta nói: “Những lời trước kia ta nói với ngươi, ngươi đều quên rồi sao?”

Y ở trong ngực của ta, trầm mặc.

“Ta nói ta sẽ luôn cùng ngươi, ta nói ta yêu ngươi, chẳng lẽ ngươi chưa từng tin tưởng?” Ta dừng một chút, giọng nói không có cách nào khống chế được thất vọng. “… Chẳng lẽ ngươi chưa từng tin tưởng ta?”

Y ngẩng đầu, có lẽ bị thần tình nản lòng của ta dọa, trong mắt lộ ra một chút kích động: “Dương Liên Đình…”

Ta miễn cưỡng cười cười, thấp giọng nói: “Trở về đi, rồi ngươi sẽ rõ, rồi ngươi sẽ tin…” Nửa câu sau ta không nói ra mà ngẩng đầu nhìn trời.

Nhưng ta không biết có còn chờ được đến ngày đó không, thời gian của ta không còn nhiều a.

Chính mình lặng lẽ tìm rất nhiều biện pháp, vẫn không có thuốc nào cứu được, trong lòng ta hiểu được đã không còn hi vọng, nhìn mặt Đông Phương, nhiều lần muốn thẳng thắn với y, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.

Cho y biết y cũng sẽ thống khổ theo, cuối cùng, vẫn muốn nhìn y cười nhiều một chút.

Sau đó có lẽ chúng ta lại như bình thường, ta vẫn quan tâm y đầy đủ như cũ, Đông Phương cũng giống như không có gì khác, chúng ta không hẹn mà cùng bỏ chuyện ngày đó vào trong lòng. Nhưng có khi, ta sẽ phát hiện Đông Phương muốn nói lại thôi mà nhìn ta, nhưng ta hỏi y làm sao vậy, y do dự một chút, vẫn lắc đầu.

Không cùng Tiết thêu nương đi ra ngoài nữa, cũng không gặp lại nàng, ta nhờ người viết một phong thư nói cho nàng, đồ vật còn lại đều nhờ nàng tự mua rồi làm, chỉ cần chọn thứ tốt nhất là được. Lúc ta viết phong thư này không có tránh Đông Phương, y chỉ trầm mặc nhìn ta, ta nhìn y, y mím môi quay đầu, cái gì cũng không hỏi.

Ta nghĩ, có lẽ y đang thử tin tưởng ta.

Vẫn như vậy qua hơn nửa tháng, phố xá đã có người bắt đầu bán rượu hùng hoàng, Lưu Chính Phong rửa tay chậu vàng đã xong, không biết lúc trước Đông Phương nói gì với Khúc Dương, ngày Lưu phủ rửa tay chậu vàng đột nhiên gặp hỏa hoạn, chờ dập tắt lửa, người Lưu gia đã táng thân biển lửa, Khúc Dương không có tung tích. Về phần bọn họ có phải đã thật sự chết hay không, ta không quan tâm, bởi vì đồng thời đưa tới cùng tin tức này, là hai bộ hỉ phục đặt trong hộp gỗ tinh xảo. Ta nhìn hỉ phục bên trong, lộ ra nụ cười thật lòng nhất mấy ngày nay.

Chọn ngày tốt, trời vừa sáng ta liền kéo Đông Phương ra ngoài đi dạo, vẫn luôn đi dạo đến buổi chiều hoàng hôn.

Mặt trời chiều ngã về tây, gió tây đột nhiên nổi lên, thổi lá cây hoa hồng bay tứ tung. Đến cửa, ta dùng một ruy băng màu đỏ che lấy ánh mắt Đông Phương: “Đông Phương, trước đừng nhìn.”

Có lẽ là do biểu cảm của ta trịnh trọng thành kính, y không hỏi vì cái gì, chỉ gật gật đầu.

Ta dắt tay y , mang theo lồng đèn, chậm rãi đi vào phòng.

Hai bên hành lang gấp khúc nhờ Mộc Thống lĩnh cùng tiểu hài tử treo đầy vải hồng, cửa sổ cũng dán chữ hỉ. Quan trọng nhất đương nhiên là tân phòng của ta cùng Đông Phương, ta ngừng lại ở cửa, sau đó chậm rãi đẩy cửa ra, mùi hoa tiêu xộc tới.

Trong phòng đã bố trí tốt, bốn phía vách tường đều là hoa tiêu mài thành bột phấn, màn đổi thành uyên ương hồng sắc, đệm chăn cũng đổi thành long phượng xung vầy, hai ngọn nến dán chữ hỉ đang thiêu đốt ở trên bàn.

Ta không cởi bỏ mảnh vải che mắt Đông Phương, mà là vươn tay cởi vạt áo của y, chậm rãi cởi y phục của y xuống, sau đó tự tay mặc vào hỉ phục hồng sắc cho y. hai khối ngọc từ phía sau vươn đến trước người kêu đinh đương.

“Dương Liên Đình…” Y có chút hoang mang mà lên tiếng.

Ta thắt lại nút thắt cuối cùng cho y, sau đó cởi bỏ mảnh vải đỏ trước mắt y.

Y đứng yên ở nơi đó thật lâu thật lâu.

Ta kéo tay y qua, lôi kéo y xoay mặt ra ngoài cửa, chậm rãi bái: “Nhất bái thiên địa.”

Sau đó ta lôi kéo y đứng thẳng dậy, ta nói: “Chúng ta đều không cha không mẹ, không có cao đường, liền bái hoàng thiên hậu thổ một lần nữa.” Vì thế lại lôi kéo y bái thiên địa một lần.

Cuối cùng ta để y chuyển lại đây, đối mặt với ta, ta nhìn y nói: “Tam, phu phu giao bái.”

Làm xong hết thảy, ta lấy bầu rượu đã sớm chuẩn bị tốt trên bàn, rót hai chén rượu, đưa một ly cho y, vành mắt của y đỏ triệt để, chúng ta lần lượt bắt chéo cánh tay, uống xong rượu hợp cẩn.

Mới vừa uống xong, y liền dùng lực ôm lấy ta, ta có thể cảm giác được thân thể của y run nhè nhẹ.

Ta vỗ vỗ lưng y, dùng cây kéo cắt một nhúm tóc của y, lại cắt của mình, sau đó dùng dây hồng cột đồng thời.

Y vẫn luôn ngơ ngác mà nhìn ta làm hết thảy, ta bỏ hai lũ tóc này vào trong túi bình an trên người y, bùa bình an này là ta tặng cho y thật lâu trước kia, không ngờ y vẫn luôn mang.

“Kết tóc cùng quân, tương thủ sống quãng đời còn lại…” Ta cất kỹ bùa bình an cho y, thấp giọng nói, “Đông Phương, ta rất muốn rất muốn cùng ngươi sống đến già, ta sẽ không rời khỏi ngươi, cho dù có một ngày… Ta chết, ta vẫn sẽ cùng ngươi như cũ, cầm lấy tay ngươi, nếu còn có kiếp sau, ta vẫn sẽ trở về tìm ngươi.”

“Được…” Y nhẹ giọng đáp, chôn đầu vào bả vai ta, tay ôm ta càng ngày càng chặt, “Ta tin ngươi.”

Rốt cục y chịu tin.

Ta nhẫn lại thê lương trong lòng, ôm y đến bên giường, buông xuống màng uyên ương hồng sắc.

Trong phòng nến đỏ lay động một đêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.