Chương trước
Chương sau
Mọi người nghe thấy cái tên Hướng Vấn Thiên và Nhậm Ngã Hành liền nổ tung.

“Hướng Vấn Thiên cùng Nhậm Ngã Hành? Ma giáo giáo chủ cùng Quang Minh hữu sử sao lại đến Hành Sơn!”

“Ma giáo muốn làm gì!”

” Hướng Vấn Thiên lại ngồi cùng phái Tung Sơn, Tả chưởng môn chưởng giáo một phái, cũng là nhân vật quan trọng của chính đạo chúng ta, sao hắn lại ngồi chung với kẻ giết người như ngóe, không chuyện ác nào không làm?”

Tả Lãnh Thiện nghe thấy nghị luận đó, sắc mặt xanh mét. Hướng Vấn Thiên biến sắc mặt, thế nhưng lại ổn định tâm thần cực nhanh, hắn hít sâu một hơi, nhìn về phía Đông Phương, trầm giọng nói: “Đông Phương Bất Bại, ngươi quả nhiên không chết!”

Trong giọng nói của hắn ngưng tụ chân lực, thoát ra miệng giống như chuông lớn cổ chấn động lan xa, người người đều nghe được rõ ràng. Vì thế toàn bộ đại sảnh yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó lại bộc phát ra tiếng ồ càng lớn.

“Đông Phương Bất Bại! Hắn là Đông Phương Bất Bại! !”

“Không phải hắn đã chết rồi sao, sao lại tới nơi này? !”

“Hai ma giáo giáo chủ đều đến, chẳng lẽ ma giáo đệ tử còn lại đều ở dưới Hành Sơn, muốn tiêu diệt toàn bộ chúng ta? !”

Vô số tầm mắt tụ tập trên người Đông Phương, mỗi một đều mang theo kinh hãi cùng sợ sệt.

Ta nhìn Hướng Vấn Thiên, nghĩ đến lúc trước Đông Phương nói hắn rất giỏi về bài bố nhân tâm, quả nhiên không tồi. Một câu của hắn làm ánh mắt tất cả mọi người chuyển hướng về phía Đông Phương, những cừu hận tập trung trên người hắn liền tán hơn phân nửa. Hơn nữa, Đông Phương vừa mới sát hại một đệ tử Tung Sơn, hắn lại đột nhiên làm rõ thân phận của Đông Phương, làm Đông Phương trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, mà Hướng Vấn Thiên cùng Tả Lãnh Thiện đã kết thành đồng minh, có cừu sát đồ đệ ở đó, Hướng Vấn Thiên càng không cần lo lắng Tả Lãnh Thiện sẽ thiên hướng Đông Phương, như vậy hắn và phái Tung Sơn kết minh càng thêm củng cố.

Chỉ một câu nói, liền lặng yên giải thoát khốn cảnh của Hướng Vấn Thiên.

Khóe miệng Đông Phương trồi lên một nụ cười lạnh, bóp lấy cổ Nhậm Doanh Doanh, giơ nàng lên: “Hướng hữu sử, bổn tọa khuyên ngươi không cần lãng phí thời gian hàn huyên với bổn tọa, ngươi muốn Đại tiểu thư nhà ngươi tang mệnh sao?” Đông Phương dừng một chút, ánh mắt thâm thúy sắc bén chậm rãi chuyển qua ‘Nhậm Ngã Hành’ bên tay trái Hướng Vấn Thiên, nói, “Nhâm giáo chủ, làm giao dịch với bổn tọa, thế nào?”

Trên mặt ‘Nhậm Ngã Hành’ xẹt qua một chút hoảng hốt, ánh mắt nhịn không được liếc Hướng Vấn Thiên.

“Hướng… Hướng bá bá… Cứu…” Nhậm Doanh Doanh nói không ra lời, khuôn mặt tái nhợt bệnh thái dần dần xanh tím, gân xanh hai bên huyệt Thái Dương nổi lên, nhảy dựng nhảy dựng, hai tay của nàng không ngừng vuốt cánh tay của Đông Phương, thân thể liều mạng giãy dụa, quần dài phía dưới trống trơn lung lay.

Hướng Vấn Thiên vội vàng hô: “Đông Phương Bất Bại, Doanh Doanh là ngươi tự tay nuôi lớn, nàng gọi ngươi Đông Phương thúc thúc mười mấy năm, luôn tất cung tất kính với ngươi, mặc dù ngươi hại thân sinh phụ thân của nàng, nàng vẫn nhớ kỹ công ơn nuôi dưỡng nhiều năm chưa từng báo thù ngươi! Ngày nay, ngươi một đại nam nhân lại bắt nạt nàng như thế! Hai chân nàng cũng là ngươi chặt, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy! Mau thả nàng!”

Ta nhíu nhíu mày, quả nhiên nhân sĩ chính đạo xung quanh nghe xong đều lòng đầy căm phẫn, phái Hằng Sơn cùng Thiếu Lâm đã hô to A di đà phật, có vài người tính tình hấp tấp nóng nẩy mắng to ra tiếng: ” Đông Phương Bất Bại này không hổ là đầu lĩnh ma giáo, thật tâm ngoan thủ lạt! Ti bỉ vô sỉ! Làm ra chuyện như vậy với một tiểu cô nương!”

Lời ấy còn chưa rơi xuống đất, liền có một đạo nhân thanh bào thốt nhiên vỗ bàn đứng lên, mãnh liệt phi thân đánh tới Đông Phương: “Tặc nhân ma giáo lớn mật, đại loạn võ lâm đại hội không nói, dù các ngươi đều là người trong ma giáo, nhưng chính đạo chúng ta không thể nhìn ngươi khi nhục một nữ tử thân có tàn tật như thế, tại hạ Thiên Tùng đạo nhân phái Thái Sơn đặc biệt đến lấy mệnh của ngươi, lấy thiên đạo —— ”

Chưởng môn phái Thái Sơn Thiên Môn đạo nhân quá sợ hãi: “Thiên Tùng! Trở về!”

Nhưng đã không còn kịp rồi.

Ta cảm thấy vài trăm người trong đại sảnh vĩnh viễn sẽ không quên một màn kia —— Đông Phương rút đi ngụy trang, vẫn một thân hồng y mà đứng như cũ, chậm rãi xoay quay đầu, cặp mắt kia bình tĩnh, lạnh như băng, không một tia gợn sóng nhẹ nhàng bâng quơ xẹt qua mặt Thiên Tùng đạo nhân, cứ như vậy hơi hơi nâng tay.

Một cơn gió nhẹ phất qua, ta tin tưởng đó là cảm giác duy nhất của mọi người ở đây. Ngay cả Thiên Tùng đạo nhân cũng không thể cảm nhận được nguy hiểm tới gần.

Cơn gió kia nhẹ đến dường như không có cách nào cảm giác xoẹt qua tóc mai của mỗ đệ tử môn phái, vài sợi tóc chặt đứt, tên đệ tử kia chậm rãi trừng lớn mắt nhìn tóc bay xuống.

Gió nhẹ nổi lên bão táp, như lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ, trong nháy mắt kiếm khí nghiêm nghị, phong ba sóng dữ thổi quét!

Sắc mặt mọi người đột biến, còn chưa kịp kêu sợ hãi ra tiếng, Thiên Tùng đạo nhân bay thẳng tắp về phía Đông Phương đột nhiên cứng đờ, liền ngửa mặt ngã xuống, vừa lúc dừng ở trên người một tiểu ni cô phái Hằng Sơn, cho đến khi ni cô kia sợ tới mức hồn phi phách tán kêu thảm thiết, mọi người còn đang kinh hoàng phát hiện thi thể đặt ở trên người nữ tử kia, thế nhưng chỉ còn lại nửa đầu, còn một nửa, vừa hồng hồng trắng trắng không sạch sẽ, bay thật xa.

Trong lúc nhất thời đại sảnh lặng ngắt như tờ, không có một người dám vọng động.

Chưởng môn phái Thái Sơn thở dài hai mắt nhắm nghiền.

Đông Phương không nói lời nào, chỉ giơ Nhậm Doanh Doanh lên trước mặt Hướng Vấn Thiên, ở trước mặt mọi người, chậm rãi bóp ngón tay lại, Hướng Vấn Thiên rốt cục không dám đùa giỡn tâm nhãn nữa, mắt thấy Nhậm Doanh Doanh sắp tắt thở, Hướng Vấn Thiên không kịp suy nghĩ liền vội hét: “Dừng tay, Đông Phương Bất Bại, giải dược thần đan tam thi não chỉ có đại giáo chủ biết được cách luyện chế cùng phối phương, ngươi tìm lầm người!”

“Tìm lầm người?” Đông Phương cười ảm đạm, “Nhâm giáo chủ không phải đang ở đây sao?”

Hướng Vấn Thiên nghẹn.

“Giải dược thần đan tam thi não, Nhâm giáo chủ biết phối phương, đương nhiên muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ” Đông Phương lại chậm rãi nói: “Chẳng lẽ Nhâm giáo chủ không muốn dùng một viên giải dược đổi một mạng của ái nữ?”

Mọi người vừa mới từ võ công của Đông Phương làm cho người ta sợ hãi phục hồi lại tinh thần, nghe thấy những lời này, chậm rãi cân nhắc, cũng hiểu được rất không hợp tình lý, vì thế ánh mắt của mọi người lại dần dần hướng về phía phái Tung Sơn.

Trong lòng ta cười lạnh, tưởng bài bố Đông Phương Bất Bại, Hướng Vấn Thiên còn non!

‘Nhậm Ngã Hành’ thấy mấy trăm người đều nhìn hắn, sắc mặt càng kích động, liên tiếp nhìn Hướng Vấn Thiên, hắn hành động như vậy hoàn toàn không có phong phạm cùng quyết đoán của người đứng đầu một giáo, lúc này ngay cả Tả Lãnh Thiện cũng nổi lên nghi ngờ. Nhiều năm trước Tả Lãnh Thiện và Nhậm Ngã Hành đã giao thủ, khi đó Nhậm Ngã Hành phong nhã hào hoa, khí phách phấn chấn, để lại ấn tượng rất sâu cho hắn, dù chuyện đã nhiều năm, Nhậm Ngã Hành lại chịu rất nhiều năm cầm tù khổ cực, nhưng không có khả năng mài một thân ngông nghênh của ông ta thành như vậy.

Hướng Vấn Thiên lập tức nói: “Đông Phương Bất Bại, ngươi đừng vội ngậm máu phun người! Giải dược hàng năm tiết đoan ngọ mới phát, sao có thể mang theo trên người, nếu ngươi muốn giải dược, chỉ cần đến nơi ở của Nhâm giáo chủ là được, ta để Nhâm giáo chủ viết một phần giải dược cho ngươi, sao nào?”

Đông Phương lạnh lùng mỉm cười: “Ở trong này viết, cần gì phải dẫn bổn tọa tới nơi khác? Hướng hữu sử, bổn tọa luôn luôn cho rằng bên trong thần giáo, trừ Nhâm giáo chủ chỉ có ngươi là một nhân vật, nhưng bổn tọa cũng khuyên ngươi một câu, không cần chơi tâm nhãn với bổn tọa, ngươi phải biết, Đông Phương Bất Bại ta không phải người kiên nhẫn.”

Lúc Hướng Vấn Thiên và Đông Phương ngươi tới ta đi, Nhậm Doanh Doanh đã thống khổ vạn phần, Đông Phương bóp yết hầu của nàng, lực độ kia không làm nàng tắt thở mà chết, nhưng cũng làm cho nàng hô hấp không thông, cả người tê liệt, mà Đông Phương ấn huyệt nơi cổ nàng, càng dùng lực càng như có ngàn châm đâm vào xương sống đau nhức.

‘Nhậm Ngã Hành’ nghe Đông Phương nói như vậy, mặt mũi trắng bệch.

Đông Phương thốt nhiên ra tay.

Ai cũng không thấy rõ là chuyện gì xảy ra, chỉ thấy ngân quang chợt lóe, liền nghe thấy ‘Nhậm Ngã Hành’ kêu thảm một tiếng, trên mặt đã đầm đìa máu tươi, Đông Phương đứng ở cửa đại sảnh, cách Nhậm Ngã Hành khá xa, mọi người cũng có thể cảm giác được lần này y động thủ hoàn toàn bất đồng với vừa rồi giết Thiên Tùng đạo nhân, ngân châm tới trước mặt ‘Nhậm Ngã Hành’ đã kiệt lực, không có uy lực gì, nhưng ma giáo giáo chủ này lại không thể tránh thoát, thật sự là không hề có đạo lý. Đông Phương lại dùng một châm, cười lạnh: “Vị Nhâm giáo chủ này của ngươi giả trang không giống!”

Nhậm Ngã Hành giả thấy Đông Phương lại ra tay, sợ tới mức ù chạy như điên, té, nhưng vẫn bị một kim của Đông Phương đâm trên đùi, hắn lập tức gào khóc thảm thiết, quỳ rạp trên mặt đất như con rệp, nói với Hướng Vấn Thiên: “Hướng hữu sử, cứu cứu ta, cứu cứu ta…”

Hướng Vấn Thiên đá văng hắn một cước, một cước kia của Hướng Vấn Thiên mang theo kình phong rất mạnh thẳng bức đán lên mặt ‘Nhậm Ngã Hành’, ‘Nhậm Ngã Hành’ kia căn bản không thể tránh, thân mình mãnh liệt bay về phía sau, lưng đánh vào một cây cột lớn, ầm ầm một tiếng, đầu vỡ máu chảy, cứ như vậy mở trừng hai mắt chết đi.

Điều này ai cũng hiểu được, Nhậm Ngã Hành là giả.

Tả Lãnh Thiện giận không kềm được: “Hướng hữu sử tìm hàng giả Nhậm Ngã Hành đến lừa gạt mọi người, đây là đạo lý gì!”

Hướng Vấn Thiên có lẽ đã sớm nghĩ tốt câu trả lời, trấn định nói: “Người trong chính đạo hiểu lầm thần giáo của ta nhiều, lần này đến vốn là cầu hòa, bởi vậy Nhâm giáo chủ mệnh thuộc hạ dùng kế thay mận đổi đào, miễn cho chuyện như bây giờ phát sinh, mong Tả chưởng môn bao dung.”

Tả Lãnh Thiện nửa tin nửa ngờ.

Thấy sắc mặt Tả Lãnh Thiện dịu đi, Hướng Vấn Thiên quay đầu về phía Đông Phương nói: “Đông Phương Bất Bại, nếu ngươi đã biết Nhâm giáo chủ không ở chỗ này, cưỡng ép Đại tiểu thư nhà của chúng ta thì có gì dùng? Thỉnh thả Đại tiểu thư của chúng ta!”

“Hướng hữu sử, bổn tọa đã cảnh cáo ngươi không cần đùa giỡn tâm nhãn với bổn tọa, mấy lời ma quỷ của ngươi còn muốn lừa bịp bổn tọa? Hai mắt của Nhậm Ngã Hành đã mù, lại bị hai châm của bổn tọa làm bị thương yếu hại, căn bản sống không được!” Đông Phương lạnh lẽo nói, sau đó y không để ý mọi người ồ lên, chỉ rũ mắt nhìn về phía Nhậm Doanh Doanh, ngữ khí biến nhẹ một ít, “Doanh Doanh, từ nhỏ ta đối đãi với ngươi như thế nào, ngươi rõ ràng, nhưng nhiều năm như vậy ngươi âm thầm làm cái gì? Ngươi làm những chuyện đó ta vốn không để vào mắt, nhưng ngươi ngàn không nên vạn không nên tính kế Dương Liên Đình! Cho phụ thân ngươi bắt Dương Liên Đình áp chế ta, là ngươi ra chủ ý đi?”

Nhậm Doanh Doanh không cam mà trừng Đông Phương Bất Bại, hai mắt to chảy nước mắt.

Đông Phương nhìn thấy nàng không tiếng động khóc, hơi hơi hít một hơi: “Doanh Doanh, như ngươi sẽ vì cha ngươi mà muốn mệnh của ta, ta cũng có người cần phải bảo hộ.” Ánh mắt của y vô ý thoáng nhìn về phía ta, tâm ta lập tức nhảy dựng lên, nhưng y lại dời ánh mắt đi rất nhanh, cúi đầu nhìn Nhậm Doanh Doanh lần nữa, “Ngươi là huyết thống cuối cùng của Nhậm Ngã Hành trên đời này, trước khi ông ta lâm chung. Muốn phó thác ai thì cũng chỉ có ngươi, ông ta nhất định nói hết bí mật trong giáo cho ngươi biết, có phải không?”

Nhậm Doanh Doanh chỉ nhìn Đông Phương, không đáp.

Ta nhìn thấy hận ý nồng đậm trong mắt ả, cho tới nay ả luôn được nuông chiều đến lớn, người người cung phụng ả, tôn ả, nhưng ta lại hạ độc hại ả biến thành một phế nhân, mà Đông Phương vẫn luôn yêu thương ả lại lựa chọn bao che ta, ả làm sao có thể không hận!

Không chờ Nhậm Doanh Doanh trả lời, Đông Phương chậm rãi nói: “Cách luyện chế thần đan tam thi não không đổi, thi trùng cũng khó được, thật ra giáo chúng phổ thông dùng chỉ là độc dược phổ thông mà thôi, thần đan tam thi não chân chính chỉ có mấy viên, ta không ngờ Nhậm Ngã Hành để mắt Dương Liên Đình như thế, bỏ được cho hắn dùng thần đan tam thi não thật sự.”

Nhậm Doanh Doanh cười lạnh: “Phụ thân chân chính kiêng kị chính là ai, trong lòng Đông Phương thúc thúc hiểu được.”

Đông Phương thản nhiên nói: “Doanh Doanh luôn luôn thông tuệ, nói vậy Nhậm Ngã Hành đã truyền ngôi cho ngươi.”

“Không tồi.”

“Như vậy ngươi tất nhiên đã biết cách luyện chế thần đan tam thi não.”

“Không chỉ là biện pháp luyện chế, giải dược ta cũng học được.” Nhậm Doanh Doanh nói.

Bạn đang

“Giải dược ở nơi nào?”

Nhậm Doanh Doanh không trả lời, chỉ dùng cặp mắt lớn đến có chút dọa người yên lặng nhìn Đông Phương. Đông Phương cũng không thúc giục, qua thật lâu, Nhậm Doanh Doanh thấp giọng nói: “Đông Phương thúc thúc, ta muốn dùng giải dược đổi tánh mạng của ta và Hướng bá bá.”

Đông Phương gật đầu.

“Doanh Doanh!” Hướng Vấn Thiên hét lớn.

Nhậm Doanh Doanh quay đầu, lộ ra một nụ cười thê lương với Hướng Vấn Thiên: “Hướng bá bá, hiện giờ người vì dao thớt ta vì thịt cá, ngươi ta không thể cậy mạnh nữa, núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun.”

Nói xong, ả không chờ Hướng Vấn Thiên nói chuyện, lập tức quay đầu nói với Đông Phương: “Ta sớm biết Đông Phương thúc thúc sẽ tìm đến ta, bởi vậy mang giải dược ra Hắc Mộc Nhai, nhưng ta lại sợ đặt ở trên người không an toàn, sau khi lên Hành Sơn đã giấu giải dược ở dưới đài luyện đan Thạch Lẫm Phong.”

Đông Phương không hề động, chỉ cất giọng nói với đối diện cửa: “Tang Tam Nương, ngươi đi xem thiệt giả.”

Ngoài cửa không có nhân ảnh, lại truyền đến tiếng trả lời thanh thúy của nữ tử: “Vâng.”

“Đông Phương thúc thúc luôn thật cẩn thận, Doanh Doanh không dám dùng dược giả lừa gạt.” Nhậm Doanh Doanh lại nói.

Trong chốc lát, Tang Tam Nương trở lại, khom mình hành lễ với Đông Phương: “Giáo chủ, dưới đài luyện đan Thạch Lẫm Phong quả thật có một cái hộp gỗ khắc hoa, nhưng hộp hỗ này ở bên trong đài, lại có thiết khóa, nếu mạnh mẽ lấy ra sẽ phun dược vật ăn mòn hộp, nói vậy còn cần Thánh cô giải khóa.”

Nhậm Doanh Doanh có lẽ đã sớm dự đoán được, hé miệng: “Chìa khóa kia giấu ở trong miệng ta.”

Tất cả mọi người trong đại sảnh đứng dậy nhìn, người giang hồ hiểu biết vô cùng tốt, nhưng ta lại nhìn không thấy cái gì, hỏi Mộc Thống lĩnh mới biết được, miệng Nhậm Doanh Doanh có một tuyến thiên tàm ti, cột vào một cái răng nanh của ả, mà sợi tơ này lại rơi vào trong cổ họng, ả cột chìa khóa vào sợi tơ rồi nuốt vào bụng.

Đông Phương hìp mắt, liền muốn động thủ, Nhậm Doanh Doanh vội vàng khép miệng lại: “Răng nanh của ta có dấu hóa cốt thủy, nếu Đông Phương thúc thúc muốn bức ta giao ra chìa khóa, ta sẽ cắn độc tự sát, Đông Phương thúc thúc vĩnh viễn đừng mơ cởi bỏ thần đan tam thi não.”

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Mời Đông Phương thúc thúc đi cùng Doanh Doanh đến Thạch Lẫm Phong một chuyến. Một bên đài luyện đan Thạch Lẫm Phong có một đường nhỏ xuống núi, Đông Phương thúc thúc đáp ứng thả ta và Hướng bá bá rời đi, Doanh Doanh nguyện ý dâng giải dược lên!”

Đông Phương trầm mặc một chút: “Ta đáp ứng ngươi.”

Vừa dứt lời, cửa đại sảnh bỗng nhiên không còn bóng người.

Hai đệ tử chính đạo đứng gần cửa bước nhanh vào bước tới nơi cửa, sơn đạo thật dài không có một người, gió hiu quạnh cuốn vài cánh hoa đào bay, xa xa là dãy núi như trước, rừng trúc rậm rạp, trời cao đất rộng, chỗ nào còn bóng người mặc hồng y?

Hướng Vấn Thiên thấy thế vội vàng vận khinh công đuổi tới Thạch Lẫm Phong, mọi người trong đại sảnh yên lặng trong chốc lát, cũng sôi nổi đuổi theo xem đến tột cùng, ta cùng Mộc Thống lĩnh kẹp trong dòng người, nhưng không bị người phát hiện, cũng đi theo đến Thạch Lẫm Phong.

Truyền thuyết Thạch Lẫm Phong là chỗ người tu đạo – Trần chân nhân luyện đan, trên có đài luyện đan phong huyệt lôi trì, đài luyện đan xây trên cô nhai, ba mặt là trời, một mặt lại là vực sâu vạn trượng nhìn không thấy đáy, bên tay trái đích xác có một con đường nhỏ. Mọi người tới đỉnh núi Thạch Lẫm Phong thì Đông Phương và Nhậm Doanh Doanh đã đứng ở đó, Nhậm Doanh Doanh không có hai chân, Đông Phương chỉ có thể đỡ ả. Ả vừa cong thắt lưng, vừa ấn bụng nôn khan, cho đến khi ả kéo sợi tơ nôn ra một cái chìa khóa dính ướt.

Hướng Vấn Thiên mặc một thân bạch y đứng ở chỗ cách bọn họ ba bước xa.

Ta nhìn thấy nơi Đông Phương đứng, trong lòng không khỏi căng thẳng, y đã đứng ở bên cạnh huyền nhai, ta cách vách núi xa như vậy cũng có thể nghe thấy tiếng sông lớn chảy xiết va chạm nham bích đưới nhai. Y đứng ở nơi đó, bị gió núi thổi phần phật, giống như tùy thời sẽ té xuống.

Nhậm Doanh Doanh để Đông Phương đỡ ả ngồi xuống, ả mở ra đài luyện đan bằng gỗ, bên trong quả nhiên có một cái hộp gỗ nhỏ, Nhậm Doanh Doanh dùng chìa khóa mở khóa, rất dễ dàng lấy hộp ra.

Đông Phương thực nhanh nhận lấy, một lóng tay văng ra, bên trong là đan được màu đen to bằng ngón tái, Đông Phương vê một viên nhìn nhìn, lại mở ra dò xét một chút, sắc mặt chậm rãi buông lỏng.

Ta thấy y lộ ra tươi cười, trong lòng cũng có chút vui vẻ, nói vậy giải dược kia là thật. Nhưng ta còn không vui vẻ lâu lắm, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt Nhậm Doanh Doanh không đối, trong mắt ả đều là điên cuồng hận thấu xương.

“Đông Phương cẩn thận!” Ta hô to ra tiếng.

“Đông Phương Bất Bại! Ngươi hại ta thật thê thảm! Lại hại chết cha ta! Ngươi sớm đáng chết ! Ngươi đáng chết! ! !” Nhậm Doanh Doanh điên cuồng kêu to thê lương, ả mãnh liệt phác qua, dùng sức đẩy Đông Phương xuống huyền nhai.

Trái tim của ta trong nháy mắt nhảy lên tới yết hầu, lập tức muốn tiến lên, Mộc Thống kéo chặt cánh tay ta, khí lực của hắn cực lớn, bắt lấy ta giống như sắt: “Đừng xúc động!”

Đột nhiên, thân mình Đông Phương đã bay lên không bỗng xoay người trên không trung xuống rơi xuống đất, nhưng không chờ ta nghỉ một hơi, thân ảnh Hướng Vấn Thiên đột nhiên nhoáng lên một cái, trong nháy mắt lắc mình đến phía sau Đông Phương, khửu tay trái va chạm, phù một tiếng hung hăng đánh vào lưng Đông Phương!

Khác với lực tay không hề có nội lực của Nhậm Doanh Doanh, võ công của Hướng Vấn Thiên cực cao, lần này Đông Phương bị Hướng Vấn Thiên đẩy đến lảo đảo, cổ họng ngạnh một chút, khóe miệng chảy ra vết máu, dưới chân bất ổn, đã lung lay sắp đổ.

“Giáo chủ!” Tang Tam Nương kinh hãi hạ lập tức rút kiếm xông lên, Mộc Thống lĩnh cũng nhanh chóng bay vút qua, chỉ một thoáng một trước một sau, đao kiếm boong boong đâm thẳng lại đây, nhưng Hướng Vấn Thiên lại không để ý tự thân an nguy, tránh một châm của Đông Phương, song chưởng lại ngưng lực, thân pháp như điện, dùng khí lực toàn thân đánh tới bả vai của Đông Phương.

Lúc này Tang Tam Nương cùng Mộc Thống lĩnh đã đâm đao vào trước ngực vào sau lưng Hướng Vấn Thiên.

Hai mắt Hướng Vấn Thiên đỏ lên, dùng hết một tia sinh cơ cuối cùng, lại chém ra một chưởng.

Ta lớn tiếng kêu to vọt tới bên huyền nhai, vệt hồng sắc đã từ chỗ cao hung hăng ngã xuống.

“Đông Phương… Đông Phương…”

Ta thất hồn lạc phách, phí công duỗi tay, chỉ thấy hơi nước lạnh đến tận xương mãnh liệt cọ rửa, Đông Phương bị dòng nước xiết áp qua đỉnh đầu, trong nháy mắt đó hồng y y mặc trên người giống như máu đỏ sẫm nảy lên, rất nhanh lại trầm xuống, chỉ một cái chớp mắt, sở hữu dấu vết đều theo dòng nước biến mất trong sông.

Ta ngơ ngác ngồi ở bên huyền nhai, tiếng cười to điên cuồng của Nhậm Doanh Doanh bên tai dần dần bay xa, trước mắt bỗng nhiên hiện ra hình ảnh mùa đông năm trước, chúng ta dắt tay đi dưới ngọn đèn rã rời, đường thật dài, y cong ánh mắt lên cười.

Đã nói muốn cùng ngươi.

Ta đi về phía trước một bước, nhảy xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.