Sương đêm lạnh, ve sầu ở ngoài cửa sổ thất thần kêu.
Có lẽ ngủ say thật lâu, cũng có lẽ bôn ba trong bóng đêm thật lâu.
Lúc mở mắt ra hết sức mệt mỏi.
Đập vào mắt là gian phòng ta quen thuộc, bày biện cũng như thường ngày, nhưng ta kinh ngạc nhìn thật lâu, cảm thấy có điểm lạ. Nơi nào đó không đúng lắm. . . . . . Trong lòng không khỏi nảy ra nghi vấn như vậy, sau đó ta phát hiện cánh tay ta bị cái gì đó trầm trầm đè ép, đã chết lặng.
Trong ngực nằm một người, nghiêng người núp ở trong ngực ta, không thấy rõ mặt.
Không đợi ta đi tìm tòi nghiên cứu, toàn thân ta cũng đã cứng lại.
Ta xích lõa, để lộ lồng ngực cường tráng trẻ tuổi, không có da lỏng, cũng không có tóc hoa râm, ta lại trở về tuổi thân thể cường tráng. Ngạc nhiên một lát, ta nhéo mình một cái.
Thật đau .
Sau khi hết khiếp sợ là một tâm tình phức tạp khó có thể nói, lại trọng sinh sao? Lại. . . Lại sống? Ngắm nhìn bốn phía, đích xác là hoa viên yên tĩnh đã từng hưởng tuổi già với Đông Phương, quen thuộc như vậy, ta sẽ không nhận lầm, ta lại trở về nơi này.
Nhưng mà, đến tột cùng trở lại năm nào? Ta ngơ ngác nhìn cánh tay sống động của mình, lại có cảm giác cổ quái tràn đầy đầu, cái tay này cũng có vẻ quá trẻ tuổi, ta nghĩ ta sẽ không nhớ lầm, lúc du lịch với Đông Phương trở lại, vườn hoa mới bắt đầu khởi công, khi đó ta và Đông Phương đã sắp 60 tuổi, đã sớm là hai lão đầu mặt đầy nếp nhăn rồi.
Kinh ngạc nhìn chằm chằm màn, một ý niệm quỷ dị khiến ta chợt ngồi dậy, người trong ngực bị động tác đột nhiên của ta làm cho hít một hơi lãnh khí, lập tức từ ngủ cạn tỉnh lại. Người nọ chống cánh tay, ngẩng đầu lên, y có chút nghi ngờ nhìn ta, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Liên đệ?”
Ta thấy được khuôn mặt phủ đầy son phấn của y, từ từ mở to mắt.
Y dụi dụi mắt, cúi đầu tựa vào trong ngực ta, còn có chút buồn ngủ: “Ừ. . . . . .”
Trong đầu loạn thành một đống tương hồ, hỗn loạn toàn bộ.
Ta lại trở về kiếp trước sao, hoặc là kiếp nầy mới là một giấc mộng dài?
Không có cách nào lấy được đáp án, ta chỉ có thể khó có thể tin nhìn y, không nhúc nhích, nháy mắt một cái cũng không.
Mệt mỏi trong mắt Đông Phương dần dần hóa thành lo lắng: “Liên đệ. . . . . . Ngươi làm sao vậy?”
Không biết nên trả lời như thế nào, trong lòng ta quá rối loạn, phảng phất vì xác nhận y có tồn tại thật hay không, ta đưa ra cánh tay run rẩy, cẩn thận đụng vào mặt của y, Đông Phương hơi nghiêng đầu, lòng bàn tay của y liền dán gương mặt lạnh như băng của y. Y không cử động nữa, chỉ lẳng lặng nhìn ta.
Ánh mắt của y phảng phất như hồ nước thật sâu, an tĩnh, mát lạnh, khiến cho tâm của ta cũng từ từ bình tĩnh lại.
“Đông Phương.” Ta dùng sức ôm lấy y.
Là mộng cũng không cần tỉnh, dù là mộng gì, dù ta tới đến nơi thế nào.
Nơi có Đông Phương, chính là nhà của Dương Liên Đình ta.
Thân thể Đông Phương không được tự nhiên cứng lại, có lẽ có chút không quen ôm như vậy. Nhưng ta bất kể những thứ này, trong lòng ta đã chua xót không chịu nổi. Y thật gầy, ta rốt cục xác thực ý thức được y không phải Đông Phương cái gì cũng không có kinh nghiệm, được ta che chở cả đời, mà là Đông Phương bị ta nhốt lại, bị năm tháng cô độc hành hạ cả đời.
Cánh tay không khỏi càng siết chặt, muốn nắm chặt người này. Đông Phương ôn thuận mặc ta ôm, trù trừ do dự thật lâu, mới chậm rãi gục đầu, mang theo bất an cùng thấp thỏm nhẹ nhàng tựa vào đầu vai của ta, thấy ta không đẩy mình ra, lại ôm y càng chặt hơn, y mới cẩn thận giơ cánh tay lên, ôm lấy ta: “Liên đệ. . . . . . Ngươi thấy ác mộng sao?”
Ngữ khí của y cẩn thận mà ân cần, nếu như cả đời trước không phải là mộng, ta đã cực kỳ lâu chưa từng nghe y dùng tư thái hèn mọn như vậy nói chuyện với ta, trong cuộc đời nắm tay Đông Phương đến già kia, Đông Phương như hài tử được cưng chìu quá thành hư, vừa kiêu căng vừa ngạo khí, hưởng thụ tình yêu của ngươi như điều đương nhiên, ta dường như quên y đã từng ủy khuất cầu toàn như vậy.
Ngực khó chịu, ta ôm y lắc đầu, vẻ mặt có chút hoảng hốt: “Không phải là ác mộng, là một giấc mộng rất tốt rất tốt, ta mơ thấy cùng ngươi sống cả đời, chúng ta đều già, răng cũng lỏng, tóc bạc, sau đó vẫn còn ở cùng nhau, vẫn luôn luôn cùng nhau.”
Đông Phương ở trong ngực ta không có động tĩnh, ta cúi đầu xem y, y nhẹ nhàng nhắm mắt, trầm mặc thật lâu, giọng nói của y trở nên rất nhẹ, giống như gió vừa thổi liền tán: “Nếu thật thì quá tốt. . . . . .”
Tâm của ta đau nhói.
Bạn đang
âLà tháºt, ta sẽ biến nó thà nh tháºt.â Ta lấy ra má»t cái tay nâng cằm của y, hôn bá» môi của y, Äầu lưỡi cạy ra hà m rÄng y, xâm nháºp và o trong, y bất khả tÆ° nghá» má» to mắt, là m cho ta hoà i nghi mình chÆ°a từng hôn y nhÆ° váºy bao giá».
Trong miá»ng y có má»t chút mùi tanh vá» Äắng chát, ta nghi ngá» ná»a ngà y má»i hiá»u Äược Äó là mùi gì.
Y dùng con ngÆ°Æ¡i Äen nhÆ° má»±c nhìn ta tháºt lâu, sau Äó giá»ng nhÆ° quyết tâm Äặt lá» ÄÃnh hôn, dùng khà lá»±c rất lá»n ôm ta tháºt chặt: âTa tin ngÆ°Æ¡i. . . . . .â
Sau Äó, cá» của ta từ từ Æ°á»t.
Ta biết, y hoặc là Äã tuyá»t vá»ng vá»i ta, hoặc là không há» hy vá»ng xa vá»i ta sẽ quay Äầu, nhÆ°ng hôm nay lá»i ta nói lại buá»c y là m ra lá»±a chá»n. Mặc dù tâm Äã chôÌng châÌt vêÌt thÆ°Æ¡ng, y vẫn nguyá»n ý không há» cất giữ móc ra cho ta.
Không cách nà o ngÄn chặn, lòng trà n Äầy áy náy vá»i y.
NhÆ°ng trong lòng ta Äã có quyết Äá»nh, ta sẽ Äá» y lá» ra nụ cÆ°á»i không còn phiá»n lo má»t lần nữa, giá»ng nhÆ° má»t Äá»i kết tóc Äến cuá»i cùng trÆ°á»c kia.
Ta ôm eo nhá» gầy của y, không ngừng hôn tai cùng gÆ°Æ¡ng mặt y, trên mặt y Äá»u là nÆ°á»c mắt Äắng chát, lại giá»ng nhÆ° máºt nÆ°á»c thấm Æ°á»t ngá»t Äến trong lòng.
Chúng ta lại cùng nhau, y luôn luôn Ỡtrong ngực ta, vẫn là ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]