[Con gái ở độ tuổi này có tình cảm đâu có gì là lạ? Chẳng qua là tình cờ có cậu bên cạnh, nếu không rung động thì mới là lạ đấy]
Ngày đó ở bờ biển, Trần Mục Phi đã nói như vậy. Song khi đó anh chỉ coi Tống Kinh Hi như một đứa trẻ con không hơn không kém, không nghĩ tới sẽ có khả năng này.
Nhưng giờ phút này đối diện với ánh mắt trắng trợn của cô, anh không thể chắc chắn như vậy nữa.
“Em không cảm nhận được gì sao? Vậy để anh nói cho em biết, hành vi của em quá mức thân mật và cũng không nên làm với bạn nam, bậc đàn anh cha chú hoặc bất cứ một người đàn ông xa lạ nào.”
“Anh không phải bạn em, cũng không phải bậc đàn anh cha chú của em, lại càng không phải người đàn ông xa lạ nào đó.” Tống Kinh Hi tựa vào tủ trước, nhìn thẳng vào anh, “Sao lại không được chứ?”
Ánh mắt Chu Hoài Ngạn nặng nề: “Tống Kinh Hi, em nên hiểu ý anh là gì.”
Tống Kinh Hi im lặng một hồi lâu mới nói: “Được rồi, em hiểu, vậy em và anh trở thành người thân thiết không phải là được rồi sao? Người thân thiết có thể làm chuyện thân mật.”
Cô nói quá trực tiếp cũng quá hấp tấp, tựa như không hề suy nghĩ gì.
Chu Hoài Ngạn vốn đã có chút phiền não, nhưng khi cô đột nhiên nói ra lời này, anh lại sững sờ, cảm thấy bất đắc dĩ.
“Rốt cuộc em có biết ‘người thân thiết’ mà em nói có hàm ý gì không?”
“Em biết.” Tống Kinh Hi nghe thấy tim mình đập như trống nổi, nhưng lúc này cô vẫn quyết định nói ra: “Chu Hoài Ngạn, em thích anh, là kiểu muốn trở nên thân mật với anh.”
“Nhưng anh không muốn có quan hệ thân mật với một đứa con nít.” Cô nghe Chu Hoài Ngạn nói ra một câu không chút khách sáo như thế.
“Em đã hơn mười tám tuổi! Em đã trưởng thành rồi, anh biết mà.”
“Vậy thì đã sao?”
Lồ ng ngực Tống Kinh Hi phập phồng lên xuống, cô siết chặt nắm tay, nhẫn nhịn một lát rồi ra vẻ thoải mái nói: “Được, em không bắt anh nói thích em ngay bây giờ, anh có thể cân nhắc lại, cũng có thể cảm nhận thử chuyện em đã thực sự trưởng thành. Sau đó, anh có thể nói xem có thích em hay ——”
“Anh sẽ không cân nhắc, cũng không muốn cảm nhận.” Chu Hoài Ngạn trực tiếp nói rõ, dứt khoát từ chối: “Anh lớn hơn em tám tuổi, tám năm cũng không phải là ngắn. Em phải biết lúc anh lên đại học em vẫn còn là học sinh tiểu học, cho nên trong mắt anh, em chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”
Tống Kinh Hi chưa bao giờ bị ai từ chối. Từ nhỏ đến lớn có rất nhiều chàng trai thích cô, người muốn lấy lòng cô cũng nhiều vô số kể. Cô biết ưu thế của mình, cũng cảm thấy người khác thích cô là bởi vì cô xinh đẹp.
Cô có niềm tin tuyệt đối vào bản thân.
Trước đây khi đối mặt với Chu Hoài Ngạn, yếu tố duy nhất khiến cô không tự tin đó chính là tuổi tác.
Hiện tại cô đã trưởng thành, cũng đã thi đậu đại học, cô tự thấy không có điều gì khiến cô bận tâm nữa, cho nên cô muốn nói thẳng với anh.
Cô tin anh sẽ cân nhắc, cũng sẽ dao động.
Nhưng không ngờ anh lại tuyệt tình như thế.
Rõ ràng cũng chỉ kém tám tuổi thôi mà? Tám tuổi thì đã làm sao? Thời buổi này kém nhau hai mươi tuổi cũng yêu nhau được đó thôi!
Trong lòng Tống Kinh Hi rất khó chịu, rượu càng khiến cô điên cuồng. Cô nhìn chằm chằm vào anh, dùng giọng điệu còn thẳng thắn hơn của anh nói: “Con nít, anh coi em là một đứa con nít đúng không? Vậy anh nói xem có đứa con nít nào chưa phát triển toàn diện mà đêm nào nằm trên giường cũng mơ mộng về anh như em không?”
“Tống Kinh Hi, em say rồi!” Đầu óc Chu Hoài Ngạn ù đi, gần như là lớn tiếng ngắt lời cô.
Tống Kinh Hi rất ít hiếm bị anh lớn tiếng khiển trách như vậy, trước kia khi anh tức giận với cô, nhiều lắm anh cũng chỉ trầm giọng cảnh cáo.
Cô nhìn vẻ mặt u ám của anh, khí thế quay trở lại, dù tức giận nhưng cũng có vài phần ấm ức: “Hôm nay em không hề say, những gì em nói đều là sự thật…”
“Ở độ tuổi này em đã bắt đầu khát khao về tình yêu trai gái, muốn thích ai đó hay muốn yêu một ai đó cũng được thôi, anh sẽ không ngăn cản. Em cứ vào đại học, tìm một người cùng tuổi với em, có chung tiếng nói và sở thích với em cũng rất tốt, em có thể yêu đương thử xem.” Chu Hoài Ngạn nói, “Tóm lại, người đó sẽ không phải là anh. Bố em đã nhờ anh trông nom em, chăm sóc em, anh cũng chỉ coi em như người nhà của mình, không có ý gì khác với em.”
Tỏ tình nhưng không được xem xét, Tống Kinh Hi cô ngay cả cơ hội lấy số chờ đợi cũng không có, thậm chí còn bị đẩy cho người khác!
“Em không phải vì muốn yêu đương nên mới nói với anh là em thích anh!”
Tống Kinh Hi tức giận đến phát điên, sau khi nói xong cũng chẳng thèm thay giày đã đi thẳng vào trong. Trước khi vào phòng cô mới sực nhớ mình vẫn đang đi đôi giày da, bèn tiện tay ném sang một bên rồi đóng sầm cửa lại.
Chu Hoài Ngạn chết tiệt! Anh nói sẽ cân nhắc thì có chết ai đâu chứ!
Con nít, anh có thấy đứa con nít nào eo thon chân dài ngực to như cô chưa hả!
Tiếng đóng cửa của Tống Kinh Hi đinh tai nhức óc, Chu Hoài Ngạn đứng tại chỗ, giơ tay x0a nắn ấn đường. Tối nay anh đã mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng không bao giờ ngờ rằng sau khi về nhà cô lại thả một quả bom lớn như thế vào người anh. Hướng dẫn đọc truyện: từ chương 29 nội dung truyện bị sai, các bạn liên hệ với page nhà Làn để nhận nội dung truyện đúng nhé (nhắn rõ là bạn muốn nhận nội dung đúng + tên truyện). Xin lưu ý là nhắn tin chứ đừng bình luận vào các bài đăng.
Anh cảm thấy kinh ngạc đến bị sốc, dù nói chuyện với cô có hơi tàn nhẫn và quyết liệt nhưng anh cũng không hối hận.
Ở độ tuổi của Tống Kinh Hi, nếu như cô có chút ảo tưởng nào về anh thì có lẽ là do anh đã cho cô ảo tưởng đúng lúc cô cần.
Và theo thời gian ảo tưởng này sẽ biến mất.
——
Buổi sáng, ánh nắng chiếu xiên qua cửa sổ phòng không đóng chặt, gió nhẹ thổi qua làm rèm lụa tung bay, ánh sáng trong suốt ùa vào trong.
Tống Kinh Hi đang ngồi bên giường, trên người vẫn mặc bộ váy hôm qua, cũng chưa tẩy trang. Còn nhớ rõ tối hôm qua sau khi trở về phòng, cô đã mất bình tĩnh gửi cho Hứa Thanh một đống tin tức. Nhưng mà Hứa Thanh đã uống quá nhiều, vừa về tới nhà là ngủ ngay, không trả lời cô.
Cô không có ai để trút bầu tâm sự, buồn bực một lúc lâu rồi cũng ngủ thiếp đi do ảnh hưởng của rượu.
Có điều, lần này cô thực sự không uống quá chén, cũng không hề mất đi ký ức.
Sáng nay khi tỉnh lại, cô vẫn nhớ rõ tối qua mình đã nói những gì, tuy rằng quả thực rất táo bạo, dùng từ cũng có chút quá đáng, nhưng đều là lời nói từ tận đáy lòng của cô!
Ba mươi phút sau, Tống Kinh Hi rửa mặt rồi thay quần áo sạch sẽ, đi ra khỏi phòng.
Cô hiếm khi dậy sớm, giờ này Chu Hoài Ngạn vẫn chưa ra khỏi nhà.
Lúc hai người gặp nhau ở phòng khách, không khí nhất thời ngưng tụ, nhưng giây tiếp theo đã lưu chuyển bình thường theo vẻ mặt bình tĩnh của anh.
Chu Hoài Ngạn: “Bữa sáng có rồi, tới ăn thôi.”
Sau khi uống rượu, ngày hôm sau ăn một bát cháo trắng sẽ khiến người ta thấy thoải mái hơn.
Nhưng Tống Kinh Hi không thoải mái nổi, cô cúi đầu ăn cháo, không nói một lời.
Ăn được vài miếng, Chu Hoài Ngạn nói: “Buổi chiều anh phải đến thành phố Giang một chuyến, chưa định ngày về, em ở nhà một mình nếu có cần gì thì nói với Tiểu Trần.”
“Anh đang trốn em đúng không?”
Động tác của Chu Hoài Ngạn thoáng dừng lại: “Đó là công việc.”
Tống Kinh Hi: “Vậy sao?”
“Đúng vậy. Nhưng Tống Kinh Hi, những gì em nói tối qua anh sẽ làm như không nghe thấy.” Chu Hoài Ngạn vừa mở miệng đã mang đầy vẻ khắc nghiệt tàn nhẫn: “Trước khi bắt đầu vào đại học, nếu em cần chuẩn bị gì hoặc muốn đi đâu du lịch thì cứ nói trước với anh một tiếng là được.”
“…”
Chu Hoài Ngạn đặt đũa xuống: “Em từ từ ăn đi, anh đến công ty trước.”
Tiếng đóng cửa từ xa truyền đến, Tống Kinh Hi cũng đặt thìa cháo xuống.
Brừm brừm ——
Điện thoại di động rung lên, Tống Kinh Hi mặt không chút biểu cảm nhận máy, nghe thấy Hứa Thanh ở bên kia hét lớn:
“Cậu tỏ tình?! Cậu cứ thế tỏ tình một cách đột ngột vậy sao! Còn bị từ chối nữa! Vậy phải làm sao bây giờ!!”
Tâm trạng của Tống Kinh Hi rất tệ: “Chẳng làm sao cả.”
Hứa Thanh: “Ơ, vậy cậu định thôi luôn à?”
“…Tớ cũng đâu có nói là thôi luôn!”
Tống Kinh Hi vẫn còn choáng váng sau khi bị đả kích nặng nề, nhưng cô không phải kiểu người nói thôi là sẽ thôi luôn.
Cô cảm thấy thứ mình đã muốn thì chưa bao giờ không có được, con người cũng vậy.
Thế nhưng qua thêm một khoảng thời gian nữa, thực tế đã chứng minh con người và đồ vật vẫn có sự khác biệt.
Ví dụ như cô có thể dùng tiền để mua được rất nhiều thứ, nhưng…. cô không thể dùng tiền để mua được con người của Chu Hoài Ngạn.
Từ buổi sáng anh nói “sẽ coi như không nghe thấy gì”, anh thật sự đã làm được.
Sau đó cô có gọi điện thoại cho anh, xin tiền hoặc là muốn thứ gì khác, anh vẫn trả lời như bình thường.
Trong lòng cô nén giận, lúc cầm thẻ phụ của anh tiêu pha vào các cửa hàng xa xỉ phẩn, anh sẽ gọi điện thoại cho cô nói vài câu như anh vẫn thường làm.
Mọi thứ gần như không có gì thay đổi!
Chỉ có điều thay đổi duy nhất là trong khoảng thời gian này anh không về nhà nghỉ qua đêm nữa.
Ban đầu là vì đi công tác, nhưng sau đó thì sao…… Anh không thể đi công tác hơn một tháng được.
Cho nên Tống Kinh Hi dần dần tin chắc rằng trái tim của anh rất sắt đá!
Cô nói anh thích anh, thế là anh dứt khoát không gặp cô nữa.
–
Thời gian trôi qua từng ngày, chẳng mấy chốc đã đến ngày 23 tháng 8, ngày khai giảng của tân sinh viên đại học Minh Hải.
Hôm nay Chu Tự Nam dậy sớm, đi đến phòng thay đồ, hành lý bên trong đã được người làm đóng gói cẩn thận, sắp xếp chỉnh tề. Cậu ta nhìn qua vài lần, sau khi xác nhận đã mang đủ những thứ cần thiết thì xuống lầu ăn sáng.
Cuối kỳ nghỉ hè, cậu ta theo bố mẹ ra nước ngoài, sau đó về nước vì sắp khai giảng, mấy ngày gần đây cậu ta luôn ở nhà ông nội để bầu bạn với ông cụ.
Lúc đến nhà ăn, Chu Tự Nam thấy Chu Hoài Ngạn cũng đang trong bàn ăn, tối hôm qua anh từ tỉnh khác trở về, ăn xong bữa tối thì ngủ lại đây luôn.
“Ông nội, anh, chào buổi sáng.”
Chu Hoài Ngạn nhìn qua, gật đầu với cậu ta.
Ông nội Chu Dĩ Lương ra hiệu cho cậu ta qua dùng bữa: “Chốc nữa mấy giờ cháu xuất phát?”
Chu Tự Nam ngồi xuống: “Ăn sáng xong cháu xuất phát ạ, đợi bố mẹ cháu tới nữa.”
Lần đầu tiên đến trường đại học, mặc dù ở ngay trong thành phố này nhưng bố mẹ của Chu Tự Nam vẫn sẽ đi cùng cậu ta.
Tay cầm đũa của Chu Hoài Ngạn thoáng khựng lại, bỗng dưng nhớ tới Tống Kinh Hi.
Hôm nay cũng là ngày khai giảng của cô, khi sinh viên năm nhất nhập học, hầu như mọi người đều có bố mẹ đi cùng, nhưng cô lại không có bố mẹ ở bên.
Chu Hoài Ngạn nhíu mày, anh không phủ nhận trong khoảng thời gian này anh không hề quay về Thiên Lang, ngoài việc thường xuyên đi công tác khá bận rộn ra thì anh còn cố ý giữ khoảng cách với cô để cô có thể tỉnh táo lại.
Nhưng anh cũng không thể thực sự tàn nhẫn với cô, giống như trên chuyện ‘không có người nhà ở bên’ vậy, anh vẫn sẽ ngại nhìn thấy cô đáng thương.
“Nghe nói lần này phải ở trong trường tới hai tuần không được ra ngoài, cháu có cần gì thì phải mang theo trước.”
“Vâng ạ, ông nội yên tâm, cháu mang theo cả rồi.”
Chu Hoài Ngạn: “Hai tuần không được ra ngoài?”
Chu Tự Nam: “Đúng ạ, bởi vì sinh viên năm nhất phải trải qua khóa huấn luyện quân sự, cho nên hai tuần tới phải ở yên trong trường.”
Chu Hoài Ngạn hơi giật mình, anh không nghe Tống Kinh Hi đề cập đến vấn đề này.
Nhắc mới nhớ, hình như mấy ngày qua cô cũng không gọi điện thoại cho anh.
Có lẽ sau khi bực tức qua đi thì nghị lực cũng biến mất.
Chu Tự Nam: “Anh, sao vậy, có vấn đề gì không ạ?”
Chu Hoài Ngạn: “Không sao.”
Sau khi ăn xong bữa sáng, Chu Hoài Ngạn lên xe, chuẩn bị rời khỏi nhà họ Chu.
“Sếp Chu, chúng ta đi đâu đây?”
Chu Hoài Ngạn nhìn điện thoại, chần chừ giây lát, không trả lời ngay.
Lão Dương thấy vậy cũng không khởi động xe, im lặng chờ anh.
Ting ting ——
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông.
Chu Hoài Ngạn rũ mắt, nhìn thấy điện thoại của Tống Kinh Hi. Anh có hơi bất ngờ, bởi vì đây là cuộc điện thoại đầu tiên của cô trong mấy ngày nay.
Anh nhận máy, hỏi thẳng: “Em đến trường chưa?”
Tống Kinh Hi xẵng giọng nói: “Chưa, em vẫn chưa thu dọn xong. Gọi điện thoại cho anh là định nhờ anh cử một người đến giúp em.”
“Có chuyện gì vậy?”
Tống Kinh Hi: “Tiểu Trần vừa nãy vốn đang ở đây, nhưng mẹ anh ấy hình như đột nhiên phát bệnh phải nhập viện, em thấy anh ấy rất lo lắng nên đã để anh ấy đi rồi.”
Chu Hoài Ngạn: “Trong nhà bây giờ chỉ có một mình em?”
Tống Kinh Hi vẫn khó chịu, nói: “Dì giúp việc đang ở đây, nhưng dì ấy không biết lái xe, hành lý nhiều quá em cũng không có cách nào đón xe được, anh mau sắp xếp một người tới đây đi.”
Cô nói rất nhanh, sau khi nói xong cũng không nghe anh trả lời gì đã lập tức cúp máy.
Chu Hoài Ngạn: “….”
Lão Dương ngồi ở ghế trước nghe thấy Chu Hoài Ngạn nói điện thoại, từ lời nói của anh cũng có thể đoán được người bên kia đầu dây là Tống Kinh Hi.
Ông ấy nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, trong lòng âm thầm tính toán, nghĩ xem lát nữa mình sẽ chạy đi đâu.
Quả nhiên, không bao lâu ông ấy nghe thấy người phía sau nói: “Chú Dương, về Thiên Lang đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]