Bên ngoài phòng làm việc đều là cấp dưới của Chu Hoài Ngạn, người duy nhất biết Tống Kinh Hi là Tiểu Trần thấy cô đi ra thì vội vàng chạy tới chào hỏi.
“Cô Tống.”
Tống Kinh Hi nói: “Anh có đá viên không?”
“Hả?”
“Là kiểu đá có thể chườm, có không ạ?”
“Có.” Tiểu Trần nói, “Có thể đến phòng y tá lấy.”
“Được, vậy phiền anh đi lấy giúp tôi, tôi ở đây chờ anh.”
Tiểu Trần có chút lo lắng: “Cô bị thương ở đâu sao?”
“Không.”
Tống Kinh Hi không muốn nhiều lời, đương nhiên là vì cô không muốn để người khác biết chuyện vừa xảy ra. Tiểu Trần cũng là một người thông minh, không hỏi nhiều nữa mà xoay người đi ra ngoài lấy đá viên.
Mấy phút sau, Tiểu Trần còn chưa quay lại thì Trần Mục Phi đã ra khỏi văn phòng.
“Em gái, anh còn chút việc phải đi trước.”
Tống Kinh Hi gật đầu, cũng không hỏi thêm gì.
Trần Mục Phi thấy tâm trạng cô gái này không được tốt, bèn thấp giọng nói: “Hoài Ngạn và bố cậu ấy vốn chưa bao giờ hòa hợp, nhưng hôm nay có lẽ cậu ấy đã thực sự chọc giận ông ấy.”
“Dù có chọc giận thì cũng không nên đánh người như thế.” Tống Kinh Hi lạnh lùng nói.
“Phải phải, đó là điều đương nhiên.” Trần Mục Phi nói, “Nhưng mà hôm nay em khiến anh khá ấn tượng đấy.”
“Ồ, không dám.” Tống Kinh Hi thấy bóng dáng Tiểu Trần đang đến gần thì không nói chuyện với Trần Mục Phi nữa, đi thẳng tới cầm lấy đá viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-vuon-toi-nhung-vi-sao/3590626/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.