Hơn mười phút sau, Tống Kinh Hi quay về tầng hầm.
Hứa Thanh tinh mắt, thấy cô về thì lập tức chạy tới thấp giọng hỏi: “Các cậu có chuyện gì vậy?”
Tống Kinh Hi nhất thời bối rối, nhưng khi thấy Hứa Thanh ra hiệu về phía Trình Tiếu Khải thì cô chợt hiểu ra: “Không có gì.”
“Lúc Trình Tiếu Khải quay lại mặt đỏ bừng, tớ vừa nghe được bọn họ nói là cậu ta muốn tỏ tình với cậu?” Tính hóng hớt của Hứa Thanh lại nổi lên, “Có thật không vậy?”
Tống Kinh Hi cũng không giấu cô ấy, khẽ gật đầu.
“Cậu ta cũng can đảm quá nhỉ! Vậy cậu thì sao, có đồng ý không?”
Tống Kinh Hi vô cùng kinh ngạc nhìn cô ấy: “Cậu điên rồi sao?”
Hứa Thanh hiểu ý: “Vậy là từ chối rồi?”
“Tớ còn chưa kịp từ chối đã đụng phải Chu Hoài Ngạn.”
“Mẹ kiếp, cảnh tượng xấu hổ gì thế này, vậy anh ấy không nói gì chứ?”
Ánh mắt Tống Kinh Hi hơi lóe lên: “…Cũng không có gì.”
Chẳng qua chỉ cảnh cáo cô không được yêu đương, vô cùng phong kiến mà thôi!
“Cũng đúng, người ta đâu có quen biết gì mình, có thể nói gì được. Dám chừng anh ấy còn cảm thấy học sinh bây giờ quá nổi loạn.”
“….”
Hứa Thanh cười cười, lại liếc mắt về phía Trình Tiếu Khải: “Nhưng mà, cậu không có ý gì với cậu ta hết à?”
Tống Kinh Hi: “Đương nhiên, cậu ấy không phải mẫu người tớ thích.”
“Hả?” Hứa Thanh nhướng mày, “Vậy cậu thích mẫu người thế nào?”
“Tớ á? Tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-vuon-toi-nhung-vi-sao/3590619/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.