Màn đêm bắt đầu xuất hiện nhưng trong văn phòng vẫn trống vắng, không nhìn thấy linh hồn của người phụ nữ nhỉ bé đó hiện ra. Trong lòng Tống Ngạo lo lắng, anh cất tiếng gọi tên cô: "Thất Noãn, em đâu rồi? Đừng chơi trò trốn tìm với tôi có được không?"
Không hề có tiếng trả lời, Tống Ngạo đi tìm cô khắp nơi những vẫn không thấy dáng dấp của cô.
Đầu óc anh rối bời, nhanh chóng cầm lấy chiếc áo vest sau đó rời khỏi Tống thị, anh như moitj kẻ điên dại, phóng xe bạt mạng trở về nhà, trên đường trở về anh luôn lẩm bẩm một câu: "Hãy đợi tôi, đừng rời đi!"
Ngay lúc này anh mới biết như thế nào là sự hãi, anh sợ cô sẽ thật sự biến mất, sợ sau này sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa, anh sợ... cả quãng đời còn lại của anh sẽ phải sống trong cô độc, mãi mãi cũng không bao giờ tìm được người phụ nữ yêu anh gióing như cô, mà anh... sợ rằng cũng không thể yêu thêm ai khác, bởi vì... trái tim anh đã bị cô chiếm chỗ, ngay cả lí trí cũng chỉ có hình bóng của cô.
Việc đợi đến trời tối mới có thể gặp cô đó đã là một một cực hình, vì vậy... anh không muốn cô tan biến, nếu như cô không còn xuất hiện, anh cũng không biết khi đó mình sẽ ra sao nữa.
Vừa về đến nơi Tống Ngạo đã gấp gáp lao vào trong, anh còn định lên phòng tìm cô, cho dù có lục tung mọi ngóc ngách cũng phải tìm ra linh hồn nhỏ là cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-phieu-dieu-voi-gio/3577329/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.