Edit: Thương Thương
Nếu không phải trợ lý Quan trở về đúng lúc, có lẽ Lâm Tuệ đã đánh Hứa Điển tới mức phải rúc vào ghế salon rồi.
Sau khi khuyên giải, trợ lý Quan hắng hắng giọng nói: “Có gì thì nói chuyện với nhau, sao lại động thủ đánh người chứ! Lâm tiểu thư, cô như vậy tôi có thể gọi luật sư tới đấy!”
“Anh gọi đi.” Lâm Tuệ nói như người đúng lý, quay sang phía Hứa Điển chọc chọc một cái, “Anh hỏi anh ta xem có dám gọi hay không.”
Trợ lý Quan: “Ý của Hứa tiên sinh là…”
Vừa quay đầu lại, Hứa Điển co co rụt rụt sợ hãi trên ghế salon, nhìn thật khác thường và vô lý, lắc đầu dứt khoát.
Trợ lý Quan: “?”
Lúc trước sa thải đến chừng mười phiên dịch viên chỉ vì nhìn không vừa mắt, sao bây giờ lại sợ hãi thế kia?
Trợ lý Quan không nhịn được mà quan sát Lâm Tuệ thêm mấy lần.
Dáng dấp cũng coi là thanh tú, nhưng không đến mức câu hồn người ta. Chẳng lẽ thật sự lại lọt vào mắt xanh của Hứa tiên sinh rồi? Phải biết rằng mấy năm nay phụ nữ tự mình tới cửa không ít, bị bảo vệ thẳng thừng dẫn ra ngoài còn nhiều hơn.
“Hay là như vậy đi.” Trợ lý Quan ho khan hai tiếng, “Lâm tiểu thư và chúng tôi là quan hệ người được thuê và chủ, hôm nay cô lại động thủ đánh người thuê cô, vậy có nên nói một lời xin lỗi hay không?”
Lâm Tuệ nhướng mày, “Xin lỗi? Xin lỗi cái gì?”
Trợ lý Quan: “…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-om-lay-thoi-gian/3334171/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.