Edit: Thương Thương
Đêm đó, Lâm Tuệ có một giấc mộng rất dài.
Ban đầu giấc mơ còn tươi sáng, là lúc ngồi ăn chung với Đại Ngư Tiểu Ngư. Ba người ngồi trong ghế lô của Thủy Vân Hàn, Dư Bắc Huy và Dư Nam Âm đang nói chuyện.
Lâm Tuệ giống như người ngoài cuộc đứng xem, chỉ nghe mà không nói gì.
“Sáu năm. Hứa Điển đi sáu năm rồi, chỉ có cậu còn nhớ mãi không quên.”
“Cũng đâu phải không đi tìm, có thể anh Tiểu Điển muốn tránh, thì làm sao chị có thể tìm được. Không chừng đã thay tên đổi họ, biển người mênh mông như vậy tìm sao bây giờ?”
“Mà nói, kể cả là tìm được. Cậu ấy có thể đã kết hôn rồi? Có con nữa?”
“Buông tay đi.”
Buông tay đi.
Sáu năm qua, dường như mỗi người biết được tâm tư của Lâm Tuệ, cũng sẽ nói một câu như vậy.
Mỗi lần nghe vậy, cây gai kia trong lòng Lâm Tuệ sẽ càng đâm sâu, hơi hơi đau, nhưng không thấy máu. Cô luôn cười, cười mà đáp lại: “Được, chờ qua bảy năm. Hết bảy năm, mình sẽ không đợi nữa.”
Cảnh tượng đột nhiên lại thay đổi, không còn Đại Ngư Tiểu Ngư, cũng không phải ở trong ghế lô của Thủy Vân Hàn.
Thay vào đó là hẻm nhỏ Yên Đại mưa lất phất, vô cùng tối tăm, không nhìn thấy điểm cuối. Con đường lát đá bị ướt nước mưa nên nhìn càng sâu hơn, giống với sắc màu u ám của đám mây trên bầu trời.
Lâm Tuệ đứng trong hẻm Yên Đại, đối diện với căn nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-om-lay-thoi-gian/3334169/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.