Edit: Thương Thương
Sân bay quốc tế thủ đô Bắc Kinh
Loa thông báo ở sân bay phát tin: “Xin kính chào quý khách. Chuyến bay mang số hiệu CA8158 từ Hồng Kông tới Bắc Kinh sẽ hạ cánh xuống sân bay lúc 17 giờ 45 phút…”
Đôi thanh mai trúc mã ngồi sóng vai bên ghế dài cạnh cửa sổ, chờ thầy Từ đang đi làm thủ tục nhân tiện gọi taxi.
So với Hứa Điển yên lặng cúi đầu nghịch rubik, Lâm Tuệ lại ngập tràn tò mò, ngẩng cổ nhìn ngó khắp nơi.
“Thật là nhiều người.” Lâm Tuệ thốt lên, “So với sân bay chỗ chúng ta thì hơn nhiều.”
Hứa Điển cũng không ngẩng đầu lên, “ừ” một tiếng qua loa lấy lệ.
Nhưng mà miệng Lâm Tuệ cũng không vì vậy mà dừng lại, bô lô ba la đủ thứ chuyện, từ thiết kế của sân bay đến bãi cỏ bên ngoài, từ những người nước ngoài đi qua trước mắt đến cái đồng hồ cổ ông Lawrence mang đến hẻm Yên Đại để sửa…
Hứa Điển xoay nốt vòng cuối khối rubik, đáy lòng cất tiếng thở dài.
Đối diện với Lâm Tuệ đang lải nhải, Hứa Điển có chút hối hận, hối hận đã để cho Lâm Tuệ trên máy bay ngủ lâu như vậy, bây giờ sức lực tràn trề, nhìn thấy gì cũng muốn nói.
Lâm Tuệ: “Lần đầu tiên cậu đi xa thế này đúng không?”
Hứa Điển: “Ừ.”
“Mình thì không, hồi trước mình đi Thái Lan với ba mẹ rồi.” Lâm Tuệ nhớ lại, “Là năm nào ấy nhỉ…”
“Nghỉ hè năm 2005.” Hứa Điển nói, “Năm lớp ba tiểu học.”
Lâm Tuệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-om-lay-thoi-gian/3334163/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.