Edit: Thương Thương
Chẳng ai ngờ được Hứa Thế Xương lại không một điềm báo trước, đột nhiên trở về.
Khi người đàn ông bất ngờ xuất hiện trước mắt, đôi thanh mai trúc mã đang đứng một trước một sau. Lâm Tuệ đứng phía sau, nhìn thấy rõ ràng cơ bắp cả người Hứa Điển bỗng căng cứng, toàn thân cứng đờ.
Đã bao lâu rồi?
Bao lâu rồi cha con hai người không gặp nhau? Mười một năm trước, sau khi mẹ Hứa Điển qua đời, chưa từng gặp lại một lần nào nữa.
Lâm Tuệ nhớ ngày Hứa Thế Xương bỏ đi.
Cũng giống như ngày mẹ Hứa Điển qua đời vậy, cả bầu trời lất phất mưa nhỏ, cả hẻm Đại Yên bao phủ trong bầu không khí mờ mịt, mặt mũi mọi người đều một vẻ không vui, sự âm trầm bao trùm lên tất cả.
Bên nhà họ Hứa đột nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ, tiếng kêu gào của ông nội Hứa già nua, thê lương đến độ làm cho người ta đau lòng. Hứa Điển mới sáu tuổi ngồi trên bậc cửa, nghe tiếng Hứa Thế Xương và ông nội Hứa cãi nhau.
Đi cùng với tiếng thủy tinh rơi vỡ, cuộc cãi vã kết thúc, Hứa Thế Xương mang theo túi hành lý bỏ đi không hề quay đầu lại.
Ấn tượng của Lâm Tuệ về Hứa Thế Xương không sâu đậm gì, thậm chí đã hơi quên đi dáng vẻ của ông ta.
Chỉ là trong lòng đứa trẻ là cô lại rất nhớ: Hứa Thế Xương không phải người tốt. Nhất là khi Lâm Tuệ chính mắt nhìn thấy khi Hứa Thế Xương ra khỏi nhà, còn nhấc chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-om-lay-thoi-gian/3334161/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.