Tin đồn truyền đi như điên, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến tâm tình đang tốt đẹp của Lâm Tuệ.
Hủy bỏ xử phạt ghi tội, Hứa Điển cũng đã được khôi phục tư cách dự thi tuyển toán học, loa trường cũng đã tiến hành thông báo phê bình hành động của Trần Phàm, mỗi lần nghe đến đều khiến các tế bào trong người cô hết sức sinh động.
Lâm Tuệ thật sự rất vui mừng, nên cũng lười để ý đến ánh mắt phẫn hận của các nữ sinh xung quanh.
Một ngày sung sướng qua đi, lại đến thời gian tan học.
Dù sao quan hệ thanh mai trúc mã cũng đã bị bại lộ, hai người tuy rằng không nói gì với nhau, nhưng cũng rất ăn ý mà trực tiếp gặp gỡ ở cổng trường.
Hứa Điển đỡ xe đạp, biểu tình đạm mạt mà đứng ở một bên.
Các học sinh ngoại trú khác vừa ra khỏi trường, hiếm khi được thấy nam thần đứng trước cổng, mọi người đều cùng nhau quăng tới ánh mát sôi nổi.
“Hình như là đang chờ người?”
“Bằng không sao lại đứng ở trước cổng Kim Trung giữ cửa?”
“Cậu nói xem cậu ta đang đợi ai…”
“Vô nghĩa, đương nhiên là chờ tiểu thanh mai của người ta chứ còn ai.”
Mấy nữ sinh nói chuyện với nhau vị giấm còn bốc lên nồng nặc.
Hứa Điển nghe được rất rõ ràng, nhưng cậu đã sớm tập mãi thành thói quen, cũng lười phải để ý.
Lâm Tuệ nhanh chóng tiến đến, một đường chạy chậm đến thẳng bên xe. Toàn bộ quá trình tất nhiên là đều được vạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-om-lay-thoi-gian/3334150/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.