Nhất thời không nghĩ ra biện pháp nào, hai người đành phải ôm ly kem ngồi xuống.
Bây giờ đã có ảnh chụp chứng minh Trần Phàm và tên đầu vàng kia quen biết nhau, nhưng làm sao chứng minh được tên đầu vàng này chính là tên đầu vàng đánh người tuần trước?
Dư Bắc Huy nói: “Hai người bị đánh ở cái hẻm nào?”
Lâm Tuệ ngậm muỗng nhựa, nhìn trái phải rồi lại nhìn xung quanh một lượt, sau đó duỗi tay về hướng phía đông, “Ở phía sau trường học.”
“Đi, dẫn mình đi nhìn xem.”
Lâm Tuệ dẫn đường, đi theo phía đông không đến năm phút, đã tới cái hẻm mà cô cùng Hứa Điển gặp mặt thường ngày.
Cái hẻm nhỏ hẹp lại còn hơi tối, đứng ở đầu hẻm muốn thấy rõ bên trong cũng phải nhìn thật kĩ, quả thật rất thích hợp để lén gặp mặt, nhưng càng thích hợp gây chuyện đánh nhau hơn.
Dư Bắc Huy nhếch miệng cười rộ lên, “Khó trách sẽ bị người ta chặn đường.”
Lâm Tuệ xụ mặt, “Cậu có thể ngậm miệng lại không?” Ngay sau đó đánh một cái thật mạnh lên đầu vai Dư Bắc Huy.
“Đau đau đau!” Dư Bắc Huy xoa xoa chỗ bị đau, không dám tin tưởng mà đánh giá Lâm Tuệ, “Sức lực đâu ra mà lớn như vậy, đánh còn mạnh hơn cả con trai.”
Lâm Tuệ: “..”
Ta xem ngươi đây chính là muốn tìm cái chết mà.
Dư Bắc Huy lập tức ý thức được mình đã nói sai, nhanh nhẹn né đi trước một bước, vỗ tay nói: “Ôi nữ vương ơi thần sai rồi, người tạm tha cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-om-lay-thoi-gian/3334148/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.