Cố Lan Chi vẫn luôn hiểu được tâm ý của tôi, từ khi còn trẻ đến giờ, nhưng anh vẫn luôn giữ khoảng cách rất tốt...
Tôi thu lại điện thoại đi đến bên cửa sổ, Ôn Tuyết Nhi vẫn ngồi trên đất, tỏ ra bất lực và yếu đuối, cứ như tôi hung hãn ức hiếp cô ta vậy, nhìn thật khiến người ta buồn nôn.
Tôi suy nghĩ một chút lấy điện thoại di động ra trực tiếp bảo cảnh sát, khoảnh khắc cảnh sát xuất hiện Ôn Tuyết Nhi vẻ mặt khiếp sợ, dường như khó tin tôi sẽ làm vậy, cũng may cuối cùng cô ta bị hai cảnh sát dắt đi.
Sau khi xử lý cô ta xong, tôi uống thuốc mới ngủ, nửa đêm nhận được một cuộc điện thoại, cảnh sát bên kia mời tôi qua.
Cảnh sát gọi tôi qua đơn giản là vì chuyện Ôn Tuyết Nhi kia, tôi nằm trên giường cầm điện thoại trong lòng nổi lên phiên não.
Cuối cùng, tôi đứng dậy đến đồn cảnh sát.
Đầu tôi choáng váng, có thể nguyên nhân là buổi tối mưa, lúc lái Bắc Tiệp đi qua nhìn thấy Cố Nam Thành.
Người đàn ông vẫn mặc một bộ âu phục màu đen truyền thống, lúc này đang đứng ở cửa sở cảnh sát hút thuốc, anh ta thấy tôi theo bản năng nhíu mày, giọng lạnh lùng nói:
"Thời Thanh Vãn, cô ấy chọc cô sao? "
Tôi cười khẩy hỏi:
"Sao thế? Anh muốn ra mặt thay cô ta à? "
Tôi hỏi câu này không có ý gì, bởi vì Ôn Tuyết Nhi lúc trước mặc kệ gây phiền phức gì đều là Cố Nam Thành giải quyết.
Sau đêm mưa trời rất lạnh, tôi không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-di-het-quang-doi-con-lai/924900/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.