Ánh mắt Cố Nam Thành đột nhiên sợ hãi nhìn Cố Lan Chi sắc mặt lạnh nhạt ở một bên.
Anh một mặc chiếc áo khoác màu đen, vẻ mặt hờ hững, mà ở bên cạnh anh là một cây đàn dương cầm có giá trị không tầm thường.
Cố Nam Thành run rẩy nói:
"Anh đã sớm biết rồi sao? "
"Ừm, người cô bé thích là anh. "
Ánh mắt Cố Lan Chi bình tĩnh nhìn quan tài đóng một nửa, cô bé chỉ để lộ phần dưới cổ, cơ thể gầy yếu vô cùng, mắt cá chân còn có một nốt ruồi, có chút không giống cô, bởi vì khoảng thời gian trước anh mới gặp cô, không phải như vậy, hơn nữa làn da cũng có chút thô ráp.
Cô trước nay tinh tế, xinh đẹp, chưa từng như vậy....
Sâu trong lòng Cố Lan Chi nghi hoặc, nhưng vì không nhìn thấy diện mạo liền đem điều nghi ngờ trong lòng đè xuống, lúc này mới chú ý tới trên người cô bé lúc này mặc một bộ đồ màu trắng.
Anh nhớ lần đầu anh để ý đến cô, cô chính là mặc bộ này.
Không ngờ cô ấy vẫn còn nhớ.
Giấu trong tim, nhớ tất cả những điều nhỏ nhặt.
Vào ngày qua đời, mặc lại, giống như trở về trước kia.
Cố chấp, khó hiểu như vậy, thích một người xa lạ ngay cả tên cũng không biết.
Cố Lan Chi trong lòng đột nhiên sinh ra thương tiếc, năm đó anh nên nói cho cô biết tên.
Điều này sẽ tránh được hiểu lầm.
Cho dù anh không yêu cô, nhưng theo tính cách của anh nhất định sẽ không làm tổn thương cô.
Như vậy cô sẽ bình an,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-em-di-het-quang-doi-con-lai/924892/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.