Chương trước
Chương sau
Giờ ra chơi mà tất cả mọi người mong đợi đã đến. Khi cô giáo ra khỏi lớp, các bạn nam trong lớp đều chạy đến làm quen với người bạn mới tới. Minh nhăn nhó, vẻ mặt hệt như khi cậu được

“làm quen” với Khánh. Cậu nhóc luôn cau mày, bĩu môi, mắt còn khinh bỉ nhìn những cậu bạn mới.Hừ! Một lũ đen xì xấu xí này đâu đáng để cậu trò chuyện chứ! Nhìn lũ nhóc, cậu lại nhớ đến những người bạn ở trường cũ. Ai nấy đều trắng trẻo xinh đẹp, nói chuyện cũng rất hợp cạ với cậu nữa! Lại một lần nữa cậu nhóc ai oán rằng phải về nơi này.Thấy Minh không trả lời, các bạn nam kia cũng không hỏi nữa, vì còn nhỏ mà các cậu đều không hiểu được ánh mắt của Minh nói về điều gì mà còn ngây thơ chặc lưỡi thương tiếc: khổ thân, đẹp thế kia mà bị lãng tai!Ngồi ngay bên cạnh, Khánh bình tĩnh nhìn màn

“chào hỏi” của Minh, trong đầu cô nhóc nhỏ cũng đã đoán ra Minh là người như thế nào rồi âm thầm tính kế chỉnh cậu...Đương sự vẫn hồn nhiên không biết gì, chỉ thấy vui vẻ khi đuổi được đám phiền phức kia đi. Hừm... Khi nào về nhất định phải kể cho Long nghe về ngôi trường nhàm chán này mới được!Tan học, Minh theo lời mẹ dặn nên đứng ở cổng trường chờ mẹ đến đón. Đang đi trên sân, cậu bỗng bị một lực từ phía sau đẩy mạnh xuống ngã dúi dụi. Theo bản năng, cậu chống hai bàn tay xuống, nhờ vậy, khuôn mặt xinh đẹp không bị ảnh hưởng nhưng cánh tay mũm mĩm đáng yêu lại không tránh được việc bị trầy xát. Đang định mở miệng khóc lại nghe thấy một giọng nói trẻ con của một cô nhóc vang lên:

“A! Có thằng khóc nhè này! Lêu lêu nó đi mọi người!”Minh nghe thấy lại nhớ đến lời bố dặn không được khóc, thế là nước mắt nước mũi lại chảy ngược vào trong, lồm cồm bò dậy, mắt đỏ hoe, cái miệng mếu máo méo xệ xuống, lên án:

“Sao cậu lại đẩy tớ? Sao cậu cứ thích gây sự với tớ thế hả?”Khánh cũng không chịu thua kém, cái cằm nhỏ hếch lên:

“Tớ đang chạy mà cậu không để ý, tớ bị cậu cản đường, không giận cậu thì thôi, cậu lại giận tớ là thế nào!”Minh tức xì khói:

“Tớ đi trước, biết làm sao được cậu đang chạy đến!”

“Ơ! Thế cứ đi trước thì không cần đề phòng cảnh giác gì à! Với lại đụng nhẹ một tí đã ngã, đúng là cái đồ yếu như sên!”Minh nghe câu nói này lại nhớ đến khi mẹ mắng bố là

“yếu như sên”, bố liền tức giận kinh người, hét lên:

“Tôi không yếu! Cả ngày cũng được luôn!”Sau đó bố mẹ liền

“biến mất” khỏi mắt Minh.Hôm sau, bố đến ngay phòng tập thể hình!Có lẽ đó mới là phản ứng mà đàn ông chân chính nên có!Thế là cậu nhóc dồn hết sức hét lên:

“Mình không yếu! Cả ngày cũng được luôn!”Hét xong cậu cảm thấy vô cùng đắc ý, thấy chưa, thấy chưa, phản ứng của một người đàn ông đích thực đấy! Ha ha ha ha ha...Mà rất lâu về sau, mỗi khi nhớ lại chuyện này, cậu lại tức giận mình quá ngu ngốc lại đi tin lời nói đầy hư cấu của bố cơ chứ, đã vậy lại còn nói ra, nên khi cưới, Khánh đều đem

“một ngày” mà cười nhạo cậu!Bi kịch là, mẹ cậu vừa mới đến cổng trường đón con trai bảo bối, vừa đúng lúc nghe thấy cậu hét to câu mà bố cậu vẫn hay nói thì kinh hoàng vô cùng! Chỉ sợ cậu

“trưởng thành” quá sớm nên ngồi trên xe bà cứ không tự chủ được mà liếc nhìn vài lần, quyết tâm từ nay phải quan tâm đến tâm sinh lí của con hơn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.