Sau khi “Đôi bên ngọt ngào” phát sóng tập đầu tiên, đúng như Tề Nhiễm Nhiễm dự đoán trước, cũng không thể tạo nên sóng nước gì lớn, tổ chương trình xào một đợt nhiệt độ, dân mạng đến xem, náo nhiệt một chút, để lại cái bình luận, qua đi cũng sẽ quên. Giới giải trí rộng lớn bày ra ở đó, một chương trình mới muốn hot, gặp khó khăn rất lớn. Mấy năm nay, chương trình giải trí tràn ra như ong vỡ tổ, người xem đón tiếp không xuể, thẩm mỹ mệt nhọc (1),ngoại trừ mấy chương trình giải trí át chủ bài, những chương trình có thể tạo tiếng vang gần như không có, khách mời không góp sức, nội dung cũ kỹ, đều là những điểm yếu nổi bật. (1) Con người không còn cảm thấy hứng thú về thẩm mỹ và tình cảm đối với vẻ đẹp của một ai đó hoặc một cái gì đó trong cuộc sống, mà thay vào đó là cảm giác ghê tởm, buồn chán hoặc bình thường. (Nguồn: https://zh.wikipedia.org/) Đây cũng là lý do trước khi Tề Nhiễm Nhiễm xuyên qua, không thích nhận chương trình giải trí lắm, nhưng lúc đó cô có danh có lợi, không thiếu tiền, muốn nhận điện ảnh gì hay là chương trình giải trí thế nào, đều tùy vào tính tình cô, vui vẻ thì nhận không vui thì từ chối, dù sao cũng có một đám người tán tụng cô. Bây giờ thì không được như vậy, không có tiền không có danh tiếng, còn phải nuôi con trai nuôi phòng làm việc, đến nhà ở cũng đi thuê, áp lực như núi, thật sự không dám tùy hứng. Tuy rằng Tề Nhiễm Nhiễm không chào đón Hạ Chiêu, nhưng suy nghĩ cùng tính toán của cô không khác anh là bao, bất kể thế nào, chỉ cần có vai diễn là sẽ quay, có chương trình là sẽ nhận, chờ đến khi tích lũy được mức nhân khí nhất định, có thể lựa chọn tài nguyên, đến lúc đó lại làm một kế hoạch lâu dài. Nhiệt độ chương trình giải trí chiếu mạng này tuy không được như mong muốn, nhưng đối với Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu mà nói, vẫn có lợi ích rất lớn, đặc biệt là nhiệt độ của hotsearch này, càng khiến cho Weibo của hai người thêm một lượng fans, cư dân mạng nhao nhao bày tỏ đầu năm nay nhìn chán show ân ái rồi, thích xem kiểu nội đấu lẫn nhau tương ái tương sát này, quả thực khiến người ta sảng khoái từ mũi chân lên thẳng đỉnh đầu. Thật sự là xem náo nhiệt không chê lớn chuyện! Sau khi Tề Nhiễm Nhiễm cúp điện thoại của Lê Hà thì ngồi trên sofa phát ngốc, cô nói với Lê Hà sẽ suy nghĩ, thật sự là cần phải suy nghĩ một chút, không phải giả vờ thận trọng. Nếu muốn tham gia chương trình thực tế gia đình, nhất định phải đẩy bánh bao nhỏ ra trước ống kính, như vậy chắc chắn có sự ảnh hưởng rất lớn đến trẻ con, nếu bản thân hiện tại là một ảnh hậu nổi tiếng, tất nhiên không cần nghĩ nữa, trực tiếp từ chối là được, nhưng trước mắt bọn họ cần nhân khí, cũng cần tiền, chương trình thực tế gia đình này đang hot, đối với bọn họ mà nói, chính là một cơ hội rất tốt, nếu như có thể nắm lấy, vậy chắc chắn có thể lên được mấy bậc. Bên kia, hai người áo xám trên sofa, hai bố con gần như dính sát vào nhau, chuyên chú nhìn máy tính bảng, vừa rồi Hạ Chiêu nói muốn mua đồ chơi cho bánh bao nhỏ, lúc này hai người đang dạo Taobao. Đôi mắt của bánh bao nhỏ mở to, cái đầu nhỏ chuyển động theo đôi tay lướt máy tính bảng của Hạ Chiêu, không ngừng lên xuống gật đầu, nhìn thấy đồ vật kỳ lạ, hai mắt lại phát sáng. “Oa ~~ Cái này to quá!” “Cái này đỉnh quá!” “Lợi hại quá.” “Bố ơi, con thích cái này!” Bánh bao nhỏ từ bé đã cô không thương bà ngoại không yêu, bị nuôi thành đứa nhỏ nhà quê, nhìn thấy đồ chơi gì cũng thấy lạ mắt, đều cảm thấy thích, nhưng cho dù nhìn đến chảy nước miếng, cũng không dám nói con muốn cái này, có thể trong cái đầu nhỏ của cậu bé, yêu cầu như vậy, trước nay đều không được cho phép, cho nên nói cũng không dám nói. Hiển nhiên Hạ Chiêu cũng phát hiện ra điều này, cho nên mỗi lần đều sẽ rất kiên nhẫn hỏi nhóc: “Luân Luân muốn không? Nói cho bố biết.” Bánh bao nhỏ toét miệng cười, có chút ngượng ngùng gật đầu, gật xong lại nhìn lén bố một cái, quan sát xem bố có tức giận hay không, sự cẩn thận từng li từng tí này nhìn qua thật sự đáng thương. Hạ Chiêu đùa nhóc: “Cái gì? Muốn hay không muốn? Bố không nghe thấy?” Bánh bao nhỏ nói: “Muốn ạ.” Hạ Chiêu nghiêng đầu, dán lỗ tai gần cậu nhóc, lại hỏi: “Cái gì? Gió lớn quá, bố không nghe được?” Bánh bao nhỏ hít thở sâu, nói to vào tai hắn: “Con muốn ạ!” Âm cao của bánh bao nhỏ, lực sát thương không thể khinh thường, Hạ Chiêu bị hét một cái ngã ngửa, bịt lỗ tai lại trợn mắt, “Trời ơi, điếc mất!” Cậu nhóc nhìn anh, nghi ngờ sát lại nhìn, “Cái gì điếc ạ?” Hạ Chiêu ngoáy ngoáy lỗ tai, ngồi thẳng người nói: “Không sao, con rất đúng, nhìn thấy đồ mình muốn phải nói cho bố biết, nghe chưa?” Đoạn hội thoại kế tiếp, biến thành thế này. “Con siêu nhân điện quang này thế nào? Là bản gốc đấy.” “Bố ơi con muốn cái này! Có được không?” “Con quái thú này làm không tồi.”
“Bố ơi con muốn cái này!” “Xe đồ chơi này không tệ, là hợp kim, rất chắc chắn.” “Bố ơi!” “Cái xe nhỏ này cũng không tệ.” “Bố ơi!” Ông bố vung bàn tay lớn, “Nếu con trai bố thích, vậy mua mua mua!!” Bánh bao nhỏ đứng trên ghế sofa, tươi cười nhảy nhót, reo hò nói: “A, bố tuyệt nhất, bố ơi, con yêu bố!” Ông bố được con trai tâng bốc đến tận mây xanh, một tay ôm bánh bao nhỏ trong ngực, cúi đầu muốn thơm lên mặt nhóc, kết quả râu trên cằm không cẩn thận cọ vào cậu nhóc, cậu bé giống như cá con quẫy quẫy, vừa lăn lộn vừa cười la lên. Nhất thời, hai bố con náo loạn ầm ĩ. Tề Nhiễm Nhiễm đứng bên cạnh xem đến bật cười, cô cùng Hạ Chiêu không có kinh nghiệm chăm trẻ con, hai người ở chung với bánh bao nhỏ, càng giống như đang đùa nghịch hơn, cũng may trước khi hắc hóa bánh bao nhỏ ngoan ngoãn, mới không đến nỗi khiến cho bọn họ luống cuống chân tay. “Hạ Chiêu, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Tề Nhiễm Nhiễm mở miệng gọi anh. Hạ Chiêu làm như không nghe thấy, vẫn chơi đùa với bánh bao nhỏ, ôm cậu nhóc lên trên đùi, khiến cậu bé lắc lư giống như cưỡi ngựa. Tề Nhiễm Nhiễm nhẫn nại, lại gọi một tiếng: “Hạ tổng.” Đối phương vẫn không để ý. “Họ Hạ kia!” Tề Nhiễm Nhiễm nổi cáu, vốn nghĩ Hạ Chiêu là bố của bánh bao nhỏ, chuyện tham gia chương trình thực tế gia đình, vẫn nên cùng bàn bạc với anh một chút, nhưng nhìn dáng vẻ muốn ăn đòn của anh, còn bàn bạc con khỉ gì nữa! Bánh bao nhỏ đều nghe thấy, cũng gọi bố theo: “Bố ơi, mẹ đang gọi bố kìa.” Lúc này Hạ Chiêu mới dừng động tác, ngẩng đầu nhìn về phía Tề Nhiễm Nhiễm, trong mắt có sự thâm thúy cũng có sự khiêu khích, “Cô gọi tôi là gì?” Tề Nhiễm Nhiễm chợt bừng tỉnh, ngay sau đó lườm anh, mới nói: “Bố, tôi có chuyện muốn trao đổi.” Lần này rốt cuộc anh cũng đáp lại, cười híp mắt nói: “Được rồi, có chuyện gì?” Tề Nhiễm Nhiễm: … Hạ Chiêu lấy máy tính bảng click mở video, tìm siêu nhân điện quang cho bánh bao nhỏ xem, phân tán sự chú ý của cậu nhóc, sau đó mới đứng dậy đi đến ban công, ý bảo Tề Nhiễm Nhiễm ra ngoài này nói. Tề Nhiễm Nhiễm đứng dậy đi theo, đứng cạnh cửa, vừa nhìn bánh bao nhỏ vừa nói tin tức Lê Hà nói trong điện thoại ra cho anh. “Chúng ta dẫn bánh bao nhỏ đi quay chương trình?” Hai tay Hạ Chiêu đút túi quần, dựa vào rào chắn nhìn cô, khó có được dáng vẻ nghiêm túc, bọn họ ở tầng 16, tầm nhìn trống trải, gió cũng không nhỏ, tóc ngắn của anh cũng bị gió thổi đến lệch sang một bên. Tề Nhiễm Nhiễm gật đầu, “Là chương trình giải trí át chủ bài chiếu đài, hai mùa trước rất hot, cũng không nói chắc chắn để chúng ta tham gia, chỉ là liên hệ Lê Hà muốn chúng ta quay một video trước.” Hạ Chiêu nhướng mày, nói: “Cô từng nghĩ đến hậu quả khi đưa con lên chưa? Sau này thằng bé có thể phải đối mặt với sự chỉ trỏ của công chúng.” Tề Nhiễm Nhiễm nghiêng người nhìn hắn, dậm chân nói: “Cho nên mới tìm anh bàn bạc đấy!” Hạ Chiêu cười mỉm, nói: “Cô biết hiện tại dáng vẻ mình giống gì không?” “Giống gì?” Tề Nhiễm Nhiễm mông lung hỏi. “Giống một cô gái nhỏ làm nũng với chồng, vừa nhõng nhẽo lại ỏn ẻn.” Nói xong, chính hắn cũng cười đến bả vai rung lên. Nháy mắt Tề Nhiễm Nhiễm giống như bị tiếng sấm đánh trúng, cứng người tại chỗ không nhúc nhích, lát sau mới tỉnh táo lại, nghĩ thầm cô lại bị tên lưu manh này đùa giỡn! Cười khẽ một tiếng, cô đi mấy bước qua, đứng trước mặt Hạ Chiêu, duỗi ngón tay ra nhéo cằm anh, xuống chút nữa lướt qua yết hầu của anh, hơi thở tựa hoa lan nói: “Vậy ý của ông bố như anh là thế nào? Có đi hay không?”
Không phải nói cô nhõng nhẽo lại ỏn ẻn sao? Vậy cô phổ cập tri thức cho anh, thế nào là dáng vẻ nhõng nhẽo ỏn ẻn chân chính, với thực lực ảnh hậu của cô, diễn vai hồ ly quyến rũ dễ như trở bàn tay. Không ngờ tới cô đột nhiên thay đổi nét mặt, yết hầu Hạ Chiêu dưới sự vuốt ve của ngón tay cô, không tự chủ được trượt lên trượt xuống, nuốt nước miếng. Ngay tại lúc Tề Nhiễm Nhiễm cho rằng anh bị dọa ngốc thì anh đột nhiên duỗi tay ôm eo cô, cánh tay có lực vừa kéo, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, sau đó cúi đầu, âm thanh bình tĩnh nói bên tai cô: “Bảo bối, em thật phóng đãng…” Hơi thở ấm áp của anh phun trên cổ cô, nháy mắt khiến cô nổi da gà. Tề Nhiễm Nhiễm trợn trừng hai mắt, cắn răng, dùng hết sức lực toàn thân, nhấc chân giẫm thật mạnh lên mu bàn chân anh, cười lạnh: “Phóng đãng con khỉ!” Trên chân Hạ Chiêu chịu đau, vội vàng đẩy cô ra ôm chân mình, xị mặt nói: “Là cô phóng đãng quyến rũ người khác trước, còn không cho tôi nói cô phóng đãng, kiểu phụ nữ như cô sao khó hầu hạ vậy?!” Tề Nhiễm Nhiễm chỉ vào mũi anh nói: “Tôi đang bàn bạc chuyện đứng đắn với anh, ai bảo anh nói nhăng nói cuội những thứ tào lao bí đao kia?!” Hạ Chiêu xoa chân nói: “Sao lại là tào lao bí đao?! Cô nói ra xem nào, câu nào của tôi tào lao bí đao?!” Tề Nhiễm Nhiễm thẹn quá hóa giận, nói: “Anh nói cái gì mà vợ, cái gì mà cô gái nhỏ, ai muốn nói với anh mấy chuyện đó?” Hạ Chiêu cười lạnh, “Sao nào, cô phải phụ nữ à? Không phải vợ tôi à? Có muốn tôi tìm giấy kết hôn ra cho cô xem không?” Tề Nhiễm Nhiễm: … Người này thật sự già mồm át lẽ phải. Lúc hai người chuẩn bị xắn tay áo oánh nhau một trận thì chuông cửa vang lên, là một chuỗi âm thanh đàn dương cầm trong trẻo, bánh bao nhỏ rốt cuộc ngẩng đầu lên từ trong cảnh tượng siêu nhân điện quang đánh quái thú, nhìn về phía bố mẹ đang giương cung bạt kiếm, nói: “Mẹ ơi, điện thoại reo này.” Tề Nhiễm Nhiễm thu lại gai nhọn vô hình, xoay người vào phòng, khi đi qua bánh bao nhỏ, thuận tay xoa mái tóc mềm mại của bé, nói: “Không phải điện thoại là chuông cửa.” Đi đến mở cửa, ngoài cửa chống trộm là Lê Hà, phía sau Lê Hà còn có một thợ quay phim. Lê Hà xuyên qua khe cửa, cười nói Tề Nhiễm Nhiễm: “Bà chủ, em đã liên hệ thợ quay phim rồi, dẫn anh ta qua đây quay một đoạn video để gửi cho tổ chương trình.” Tề Nhiễm Nhiễm: … Hiệu suất làm việc của Lê Hà có phải quá cao rồi không? Bọn họ còn chưa bàn bạc xong, cô ấy đã dẫn người đến quay video. Có điều nếu đã tới, cũng không thể bảo người ta về, chỉ có thể mở cửa để bọn họ vào nhà. Cô nói: “Sao em làm việc nhanh như vậy??” Lê Hà nói: “Lúc em nói chuyện điện thoại với chị đã đang trên đường đến rồi.” Trên tay Lê Hà xách mấy túi hoa quả, sau khi vào nhà lại lên tiếng chào hỏi Hạ Chiêu, rồi mới đặt hoa quả trên bàn trà, dỗ bánh bao nhỏ ăn. Mấy ngày quay chương trình, ban ngày tiểu Bách Luân gần như đều là Lê Hà chăm sóc, hai người nhanh chóng thành lập tình hữu nghị, nhìn thấy cô ấy, cậu nhóc cũng rất vui vẻ, vội vàng gọi: “Dì Hà!” Lê Hà lấy hai quả quýt từ trong túi ra, để bánh bao nhỏ tự mình bóc vỏ ăn, sau đó mới nhìn về phía Tề Nhiễm Nhiễm hỏi: “Thế nào rồi? Quay video đi, đây chính là cơ hội siêu tốt ngàn năm có một đấy.” Tề Nhiễm Nhiễm nhớ ban nãy thiếu chút nữa đánh nhau với Hạ Chiêu ở ban công, khó chịu bĩu môi: “Em đừng hỏi chị, hỏi anh ấy đi.” Lê Hà lại trông mong nhìn về phía Hạ Chiêu từ ban công đi vào, hỏi: “Ông chủ, quay không?” Hạ Chiêu cong miệng cười một tiếng: “Quay chứ, đương nhiên phải quay, ban nãy cô ấy vừa ở ban công làm nũng hồi lâu với anh, lúc này xương cốt anh đều mềm nhũn đây này, cho nên do cô ấy quyết định!” Tề Nhiễm Nhiễm: … Lê Hà: … Thợ quay phim: ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]