"Cô vừa phải thôi." Anh cúi đầu, khuôn mặt âm trầm, nhìn chằm chằm cô gằn từng chữ.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, toàn bộ hô hấp đều phả lên mặt đối phương, người ngoài nhìn còn tưởng bọn họ đang thân mật.
Nhưng chỉ có Lâm Kiều biết, giữa hai người họ có một rãnh vực sâu rất lớn, huyết nhục đầm đìa.
Là vấn đề kỹ thuật diễn sao? Khi Lâm Kiều quay "Lâm lục", không chỉ một lần nghĩ tới điều đó.
Cô nghĩ mãi, nhưng không thể nào hiểu nổi, cho dù cô ương ngạnh, kiêu căng thành tính, nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương vừa qua 20 tuổi, bình yên lớn lên, từ trước đến nay đều rất coi trọng mặt mũi, chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai.
Lúc đó là khi cô vừa vào đoàn chưa được bao lâu, phần diễn của cô trong ngày hôm đó tương đối ít, quay mất lượt là qua, cô hiếm khi có tâm tình tốt, rảnh rỗi sinh nông nổi.
Khi đó cô đang đi bộ ở trong viện, vừa đi vừa cúi đầu đếm gạch, bỗng nhiên trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da, cô ngẩng đầu, gọi với theo.
"Này —— này!"
Cô chạy tới: "Lục Chính Đông —— Này, là tôi!"
Cô nhảy nhót chạy đến trước mặt anh, ngẩng đầu lên, ánh mắt hiếm khi chân thành, cô hỏi: "Này, Lục Chính Đông, có phải anh có ý kiến gì với tôi không?"
Khi đó anh đã nói như thế nào?
Lâm Kiều tự giễu a một tiếng.
Cằm bị anh mạnh mẽ giữ lấy, cảm thấy đau đớn và bị sỉ nhục, trong mắt cô lóe lên quang mang không phục, đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-doi-thu-mot-mat-mot-con-tham-gia-gameshow-tinh-yeu/1731376/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.