Chậm rãi mở mắt, tia nắng chói chang khiến nàng cau mày, muốn ngồi dậy nhưng vừa cử động nhẹ thì thân thể đau đớn không thôi. Túc Nguyệt Anh nhìn cánh tay nguyên mảng trắng, hình như đã được ai băng bó, vài chỗ còn bị thấm máu.
Căn phòng này thật xa lạ, chắc hẳn đây là biệt viện Lăng Mặc Quân tống nàng vào, mọi thứ yên ắng đến đáng sợ. Bỗng từ ngoài cửa có tiếng động, Lưu công công, hắn, hay ai đó tới trả thù nàng nữa sao? Không thể, vì tiếng bước chân rất nhẹ, rất khẽ chứ không nặng nề, lúc người nọ tiến vào, đáy mắt nàng ầng ậng nước, mà y cũng khóc to, quỳ xuống dập đầu liên tục:
- Mạc Thúy bái kiến chủ tử, chủ tử, do Mạc Thúy bảo vệ người không tốt nên người mới bị như vậy, xin chủ tử trách phạt, chủ tử hãy trách phạt nô tì.
- Mau, mau đứng dậy.
Vội vàng đỡ Mạc Thúy, nàng vuốt nhẹ vết trầy trên trán y, cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại, tri kỉ của nàng, người duy nhất nàng tin tưởng.
- Ta nhớ hắn đưa muội đến Khố phòng rồi mà, sao muội lại ở đây?
- Mạc Thúy không biết, Tổng quản kêu muội đến, nói là ý chỉ của Hoàng thượng, tốt quá rồi chủ tử, sau này Mạc Thúy không để người xảy ra chuyện gì đâu.
Mạc Thúy và nàng là tỷ muội kết nghĩa từ lâu. Nàng gặp Mạc Thúy trên đường, sau đó đem về phủ cho đi theo hầu hạ, mới đầu mẫu thân nàng từ chối quyết liệt, không muốn để một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-dinh-phi/2616146/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.