Chương trước
Chương sau
Cảm thấy có một nguồn nhiệt lan tỏa khắp cơ thể, nàng không còn mơ nữa, trước mắt tối sầm, như vậy thì tốt hơn. Không khí ẩm thấp với độ ấm bất chợt khiến cơ thể nàng phản ứng, nàng khẽ động mi mắt.

Người kia biết nàng sắp tỉnh dậy, nhanh chóng đưa tay về rồi rời đi.

Túc Nguyệt Anh mở bừng đôi mắt vẫn còn đọng lại vài giọt sương, tầm nhìn mờ mờ chẳng nhìn rõ gì cả, bầu trời một màu đen, đèn đuốc được thắp sáng, chắc đã là canh ba.

Khi nãy, ai đó đã ở đây, rốt cuộc là ai vậy, thật sự có người hay do nàng mệt quá nên mơ màng tưởng tượng ra?

Hương bạc hà thanh mát vẫn còn thoảng đâu đây, là từ người đó sao?

Tại sao đến tìm nàng?

Với mục đích gì?

Nàng bây giờ có rất nhiều câu hỏi không thể trả lời ngay lập tức. Lăng Mặc Quân hắn dị ứng bạc hà, chắc không phải đâu. Trời ạ...giờ khắc này còn nhớ đến hắn...

Mẫu thân, nàng nhớ mẫu thân, đúng, sự dịu dàng đó như mẫu thân nàng. Thuở thơ ấu, Túc Nguyệt Anh thường gặp ác mộng, khi đó mẫu thân sẽ ấp ủ nàng trong lòng, dịu dàng vuốt lưng dỗ dành nàng, cách này luôn luôn hiệu quả, nàng ngủ thật sâu, thật dài đến tận lúc Mặt Trời lên cao.

Tâm tình nàng bỗng hoảng loạn, Mạc Thúy...Mạc Thúy không biết đang ra sao...con bé ngốc đó không làm mà cứ nhận hết về mình thôi...

Lạch cạch...

Tiếng mở cửa khiến nàng giật mình.

- Ngươi...ngươi là ai, ngươi muốn gì...?

Giọng nói nàng run rẩy, xin đừng là thuộc hạ Lăng Mặc Quân phái đến hành hạ nàng, Túc Nguyệt Anh chịu không nổi.

- Đừng lo, là ta đây Anh Nhi.

Nàng có nghe nhầm không, "Anh Nhi"? Chỉ có hai người gọi nàng như vậy thôi, một là bào huynh, hai là...

Mà người trước mặt thuộc vế đầu tiên, nàng như tìm thấy vì sao sáng trên bầu trời tăm tối, lao như bay đến ôm chầm lấy Túc Đông Hiên.



- Thật đáng ghét, bây giờ mới chịu đến thăm muội, huynh có biết muội sợ lắm không hả...

Vừa dứt lời, nước mắt nàng rơi lã chã, Túc Đông Hiên từ tốn an ủi nàng, xem nàng vẫn là tiểu muội của mình, không phải Nguyệt Lương phi, Nguyệt Bảo lâm gì đó.

- Không sao cả rồi Anh Nhi, có huynh sẽ bảo vệ muội. Ngày mai ta sẽ đến đưa muội đi, rời xa khỏi chốn phồn vinh này, Anh Nhi, hãy đợi ta, muội nhất định phải kiên cường hiểu chưa?

- Nhưng...nhưng sao có thể, Lăng Mặc Quân bày bố rất nhiều cấm quân trong cung, vả lại muội đang bị hắn giam giữ.

- Ngày mai ngay tại thời điểm này cấm quân không còn nhiều. Ta biết đường tắt dẫn vào thành, tuy nhiên cứ cách một khắc lại có một toán quân đi tuần tra, do đó muội phải nhanh nhẹn, thất bại thì hậu quả sẽ rất nặng nề. Nếu thành công như kế hoạch, vệ binh của Dực Vương sẽ đưa muội đến núi Tây Bắc cách xa Biện Kinh hàng ngàn dặm.

- Vậy còn huynh?

- Huynh dĩ nhiên sẽ ở lại Kinh thành để đối phó với Lăng Mặc Quân chứ sao, hai huynh muội chúng ta cùng biết mất có phải dễ bị nghi ngờ hơn không?

- Muội có bị gì cũng không sao, chỉ lo huynh gặp chuyện thôi.

- Không có chuyện gì đâu, ngược lại thì ta lo cho đứa ngốc như muội hơn. Đến lúc đó ta không thể theo muội được nên nếu có cần giúp đỡ thì nhờ Dực Vương.

- Vâng, muội hiểu rồi, đa tạ huynh rất nhiều.

Túc Đông Hiên xoa đầu nàng.

- Muội nghỉ ngơi đi, lấy sức để ngày mai còn đào tẩu nữa, không lại như con gấu trúc chạy không nổi.

- Huynh thật là.

Nàng lườm Túc Đông Hiên, hắn cười cười, đưa nàng một cái túi vải ấm xong trở về. Vất vả lắm mới lấy được chìa khoá từ mấy tên ngục quan, nhưng đấy là bào muội hắn, Túc Đông Hiên không thể nhắm mắt làm ngơ, nhất là đây không phải lần đầu nàng bị Lăng Mặc Quân hành hạ.

Cầm cái túi vải Túc Đông Hiên đưa, lòng nàng mơ hồ có chút gì đó buồn bã lẫn lo lắng. Không phải nàng không muốn đi, nàng chỉ sợ Lăng Mặc Quân sẽ đổ hết lên Túc gia. Huynh trưởng của nàng biết chuyện nàng bị nhốt ở đại lao thì chắc phụ thân mẫu thân cũng đã biết, họ...chắc đang thất vọng về đứa con gái vô dụng này lắm.

Đúng vậy, trên thế gian này chỉ có hai người gọi nàng là "Anh Nhi".

Một là Túc Đông Hiên - huynh trưởng của nàng.

Hai là, Dực Vương - Lăng Mặc Huân.

Dực Vương là người phong lưu đa tình, say mê ẩm tửu đàn ca, bầu bạn cùng giai nhân, hầu như không can dự triều chính.

Lần này đột nhiên lại đồng ý ra tay giúp nàng, đối đầu Lăng Mặc Quân?

Lẽ nào là một cái bẫy do Dực Vương cùng Lăng Mặc Quân giăng ra để khiến nàng và Túc Đông Hiên mắc phải?

Dực Vương...người này từng bày tỏ với Túc Nguyệt Anh, khổ nỗi, tâm tư nàng lúc ấy toàn bộ đều dành cho vị quân thượng kia.

Bây giờ nàng có chút hối hận, rốt cuộc khi xưa nàng thích Lăng Mặc Quân ở điểm nào, đôi khi còn mất ăn mất ngủ. Đồng thời, nàng cũng không biết tại sao Dực Vương thích mình.

Túc Nguyệt Anh đưa tay chạm lên mặt, mẫu thân nói, lần đầu tương ngộ, điều làm người ta ấn tượng nhất chính là dung nhan.



Đã lâu rồi nàng chưa gặp lại Dực Vương, nếu khi xưa nàng mở lòng, liệu rằng hiện tại nàng có rơi vào cảnh ngộ thế này không...

Hối hận không có thuốc chữa, chỉ có thể trách bản thân mình chọn sai, sai ngay từ ban đầu, tất cả đều sai.

...

Sáng, nắng gắt.

Mặt trời luôn luôn chói chang nên Túc Nguyệt Anh không thích mùa hè, oi bức khó chịu, còn bị cầm tù.

Tự an ủi mình hết buổi sớm này thôi thì có thể thoát rồi, cố gắng thêm chút nữa là được.

Nhưng rồi mọi chuyện lại lệch hướng.

Quan cai ngục dẫn theo thuộc hạ đến thả nàng ra, tên Lưu công công đáng ghét kia cũng có mặt, vẻ mặt cười cười xuề xoà như cung kính nói:

- Nô tài đến truyền khẩu dụ của bệ hạ, phục chức Nguyệt Lương phi cho người, có thể lập tức chuyển về Đào Nguyên cung.

Túc Nguyệt Anh không vui mà chỉ thấy chấn động, hắn bỏ mặc nàng đã đời xong quay lại nâng đỡ nàng bước lên đài cao.

- Chuyện trâm ngọc của Trang Quý phi thì sao?

- Bệ hạ điều tra rõ rồi ạ, chính là Mạc Thúy làm, hôm kia bệ hạ đưa ả đến Hình phòng bức cung, ả đã khai ra hết là do tự mình làm, mục đích hại nương nương vì ả căm ghét người. Nương nương coi, người yêu thương Mạc Thúy như vậy mà ả lại nhẫn tâm hại người, nô tì thế này không thể lưu lại nên sáng sớm qua đuổi khỏi cung.

- Ngươi nói dối, Mạc Thúy nhất định không có ăn cắp!

- Bệ hạ làm vậy là nhân nhượng lắm rồi ạ, phải cung nữ ất ơ nào đó chắc là đã bị đánh chết.

Mạc Thúy không làm, hắn có quyền gì tra tấn y, đuổi y đi mất. Lăng Mặc Quân biết nàng coi Mạc Thúy như tri kỉ lại chia cắt nàng và y!

Túc Nguyệt Anh kích động muốn chạy ngay đến chính điện của hắn hỏi cho rõ thì bị đám vệ binh can ngăn, đành quay về Đào Nguyên cung.

...

Cung Đào Nguyên.

Cung nữ mới tới giúp nàng khoác xong tấm áo voan, nàng liền hạ lệnh lui xuống.

Cầm cây trâm vàng trên tay, nàng thẳng thừng vứt nó vào góc tường, trâm vàng rơi xuống, châu ngọc trên đấy rơi ra vỡ tan tành.

Túc Nguyệt Anh đột nhiên thấy tiếc, đi lại nhặt lên hạt phỉ thúy được đúc thành hình hoa sen.

Bộ cung phục nhất phẩm nàng đang mặc, từng món trang sức trên người nàng đang đeo, cái chức Lương phi, cung Đào Nguyên, mọi thứ, tất cả mọi thứ đều là Mạc Thúy lấy máu thịt đánh đổi. Túc Nguyệt Anh, sao ngươi có thể làm thế với những gì Mạc Thúy đã đổ ra hả?

Đánh đổi một người hơn cả thân thích đổi lại vinh hoa phú quý, nàng không cần, Mạc Thúy đáng lẽ phải biết, nàng cần y, cần Túc gia hơn hai chữ "nương nương".

Nàng ngồi sụp xuống, dựa người vào tường, nước mắt cứ tuôn trào ra, nàng ghét chính mình yếu đuối cứ để người khác đẩy vào hố lửa. Làm ơn đi, đừng khóc nữa Túc Nguyệt Anh à, hãy đứng dậy đi!



Cuộc sống không có ai hiểu thấu tâm tư, không còn ai để tin tưởng thì thà chết quách cho xong.

Lăng Mặc Quân hắn là loại người như vậy, với giang sơn vạn dân là đấng minh quân, đứng trước đám anh yến mình lấy về lại như kẻ ngốc cái gì cũng không biết, biết cũng coi như không.

- Nương nương, người có trong đó không?

Bên ngoài có tiếng người, nàng chấn chỉnh một chút, trưng ra gương mặt bình thản vô cùng giả tạo mở cửa, cung nữ lạ mặt hơi sửng sốt, lúng túng hành lễ.

- Nô tì không biết Lương phi nương nương đang nghỉ ngơi còn làm phiền nương nương, mong nương nương thứ tội.

- Đứng lên đi, có việc gì cứ nói.

- Tạ ơn Lương phi nương nương, Lưu công công khi nãy ghé qua muốn gặp nương nương. Nô tì không biết người có đang ở tẩm điện...à không...đúng hơn là nô tì sợ...nói chung là không có gì quan trọng lắm...à mà cũng quan trọng ấy chứ...

Túc Nguyệt Anh thấy y cứ ấp a ấp úng mãi, quả thật nàng không để tâm đến những gì y nói nãy giờ, chỉ biết có Lưu công công thì chẳng có gì tốt lành.

- Là chuyện gì?

- Hoàng thượng muốn nương nương tối nay qua Tường Hoà điện ạ.

- Được.

- Dạ vâng, nô tì quay về làm việc đây ạ.

Lăng Mặc Quân quá khó đoán! Mấy ngày trước hắt hủi nàng, khắc này lại muốn nàng qua chỗ hắn, mỗi lần hắn gọi nàng đến đều là hành hạ giày vò nàng.

Mục Hỗn Châu nay đã là Quý phi cao hơn vạn người, cao nhất trong cái hậu cung này, thậm chí còn nhận được rất nhiều ân sủng từ bề trên. Nay mai không chừng rất nhanh sẽ hoá phượng hoàng dẫm đạp lên kẻ khác, kể cả Túc Nguyệt Anh.

Nhưng vị trí đó là của nàng, là của Túc Nguyệt Anh này, nàng thể không để kẻ khác cướp mất, nhất là Mục Hỗn Châu. Túc Nguyệt Anh muốn nàng ta phải chống mắt lên nhìn nàng ngồi ở ghế phượng nàng ta thường ao ước mà không thể làm gì được.

Lăng Mặc Quân không ban ân cho nàng thì sao chứ? Muốn làm "Hoàng hậu" đâu chỉ dựa vào tình yêu của quân thượng?

Mục Hỗn Châu có thể dở trò, nàng cũng có thể, nàng ta tốt nhất đừng quên Mục gia bao giờ vẫn không so bì được với Túc gia. Ngày nào đó, nàng sẽ biến tất cả thành quân cờ của mình trên con đường chiếm lấy hậu vị. Vì Túc gia, vì phụ thân mẫu thân, vì huynh trưởng, và cả những người yêu thương nàng, Mạc Thúy chẳng hạn, nàng không phí phạm bất cứ điều gì nữa, một cây trâm gỗ cũng không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.