Lúc đầu Tĩnh Nhi còn giãy giụa đẩy hắn ra, mà dần dần cũng trở nên an tĩnh. Nụ hôn của hắn từ bá đạo chậm rãi trở nên ôn nhu.
Từ Nhất Thịnh thấy quân y sắc mặt kinh hoảng thất thố chạy ra, hắn không cần vào cũng đoán được bảy tám phần, cho nên lập tức tiến lên ngăn cản, lạnh giọng: "Nhìn thấy gì?"
Quân y sợ tới hồn vía đều lên mây, ngẩng đầu thấy người tới là Từ Nhất Thịnh, vội nói: "Từ tướng quân, Hoàng... Hoàng Thượng..." Lời vừa ra khỏi miệng, ông ta lại cảm thấy bản thân nói sai nên càng sợ hãi đứng cũng không yên.
Lại không ngờ Từ Nhất Thịnh chỉ nhấp môi cười, thấp giọng: "Đó là nữ tử ái Hoàng Thượng ái mộ, có điều quân doanh trọng địa để nữ tử ra vào không tốt, cho nên mới mặc nam trang. Trên dưới trong triều không ngừng ngóng trông Hoàng Thượng sớm có con nối dõi, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy cao hứng cho Hoàng Thượng sao?"
Quân y vừa nghe xong liền ngẩn ra. Ông ta cẩn thận nhớ lại thân hình của thiếu niên vọt vào khi nãy, còn cả giọng nói...
Đó còn không phải nữ sao?
Quân y lập tức bừng tỉnh, sợ hãi trong lòng cũng dần tiêu tan: "Vâng vâng, là thuộc hạ hồ đồ! Đa tạ Từ tướng quân nhắc nhở, thuộc hạ hôm nay không nhìn thấy gì cả!" Hoàng Thượng tuổi trẻ muốn triệu hạnh nữ tử vốn là chuyện thường tình, chỉ là hiện tại còn ở quân doanh, Hoàng Thượng không muốn để người ngoài biết, ông có thể lý giải.
Nhìn quân y rời đi, Từ Nhất Thịnh mới thở dài nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-dinh-huyet-toan-quan-thien-ha/1316459/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.