Nghe nói Tĩnh Nhi bình an trở về, trái tim Tô Doanh đang treo lơ lửng mới thoáng nơi lỏng. Giờ phút này lại biết Tĩnh Nhi không chịu giật mình, hắn kinh ngạc mà khuyên: "Sao Hoàng Thương có thể ở đây?"
Tĩnh Nhi liếc hắn, bệnh tình trả lời: "Chuyện này ngươi không cần nói thêm, lát nữa, ngươi cũng theo phụ hoàng hồi kinh đi." Tô Doanh còn định mở miệng lại bị Tĩnh Nhi cắt ngang, "Kêu ngươi trở về là có chuyện để ngươi làm, tình hình bên này thế nào ngươi biết rõ nhất, lúc trở về phải nói với Thừa tướng thế nào trẫm tin ngươi biết, không cần trẫm phải nói lại. Tất cả sự vụ trong kinh còn phải làm phiền Tô gia các ngươi và Mạnh tướng quân."
Sắc mặt Tô Doanh thay đổi: "Hoàng Thượng, vi thần sợ hãi."
Tĩnh Nhi cười nhạo, tiến lên nói nhỏ với hắn mấy câu, mới nói: "Có gì mà sợ, cứ trở về là được."
"Hoàng Thượng..."
"Không cần nói nữa, lúc đi nhớ mang theo Ninh Nhi." Nàng cẩn thận dặn dò, còn bản thân kiên quyết ở lại, đám con cháu của đại bá nàng sớm đã không vừa mắt rồi.
Mạnh Ninh thấy Tô Doanh từ bên trong đi ra sắc mặt vô cùng khó coi, nàng nhịn không được mà chạy lên hỏi: "Hoàng Thượng nói gì?"
Tô Doanh thở dài, quay đầu nhìn doanh trướng, thấp giọng: "Chỉ hận ta không thể cầm kiếm ra sau trường." Nếu không Hoàng Thượng mới không để hắn ở lại, bởi vì hắn ở lại sẽ khiến Hoàng Thượng phân tâm.
Mạnh Ninh cũng là người thông minh, nghe hắn nói vậy trong lòng cũng rõ vài phần. Nàng vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-dinh-huyet-toan-quan-thien-ha/1316451/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.