Chương trước
Chương sau
Đường lớn Thương Đô, một chiếc xe ngựa chạy nhanh như bay. Mọi người ven đường đều vội né sang một bên, ai nấy đều mở to mắt nhìn. Phía sau xe ngựa còn có đoàn người đuổi theo, nhìn bề ngoài, chủ nhân kia chắc chắn lai lịch bất phạm.
Giờ phút này, phía trước đúng lúc có chiếc xe ngựa khác đi tới.
Hạ Ngọc ở bên trong, chỉ nghe một tiếng "Cẩn thận", sau đó toàn bộ xe ngựa bỗng nhiên lắc lư. Hắn theo bản năng giơ tay giữ chặt vách xe nhưng vẫn không giữ được, cả người lập tức bị quăng ra ngoài.
May mà công phu hắn không tồi nên không bị ngã.
Những người đuổi theo thấy vậy, ai nấy cũng trắng mặt, vội tiến lên hỏi: "Đại nhân không sao chứ?" Bọn họ đuổi theo xe ngựa kia mà tới đây, lại không ngờ đụng phải xe ngựa chủ tử nhà mình!
Hạ Ngọc lên tiếng hỏi: "Chuyện gì?"
"À, thuộc hạ phụng mệnh công chúa đuổi theo hai..." Hắn vừa nói vừa quay đầu, duỗi tay chỉ vào chiếc xe ngựa vừa rồi, lập tức ngẩn ra, "Người đâu?"
Bên trong xe ngựa phía sau hoàn toàn rỗng tuếch, làm gì có người?
Tĩnh Nhi và Hoàn Nhan Vũ sớm đã nhân lúc đường lớn đông người nhảy xuống, lách mình vào hẻm nhỏ.
Không biết chạy được bao lâu, Tĩnh Nhi dựa vào lưng Hoàn Nhan Vũ, bàn tay nắm chặt quần áo của hắn. Nếu không phải không đi nhanh được, nàng cũng không để mặc hắn cõng.
Nếu hắn hỏi mình tại sao lại nhẹ như nữ tử thì sao? Hắn chắc chắn sẽ nghi ngờ hoàng đế Tây Lương là nữ!
Sắc mặt Tĩnh Nhi thay đổi, nghe tiếng thở dốc của Hoàn Nhan Vũ, nàng thật muốn ngất xỉu tại đây.
Nhưng, chờ nàng tỉnh dậy không phải vẫn đối mặt sao?
Nàng cắn răng, trong đầu thầm suy nghĩ lấp liếm chuyện này thế nào.
Hoàn Nhan Vũ cõng Tĩnh Nhi rời khỏi đường phố náo nhiệt mới dừng lại. Hắn cẩn thận buông Tĩnh Nhi xuống, bản thân không nói chuyện, chỉ duỗi tay đỡ vách tường, nửa người đều dựa vào đó.
Tĩnh Nhi định gọi hắn, nhưng nghĩ lại, hắn không muốn nói chuyện, nàng sao phải tự mình mở lời trước? Nghĩ như vậy, nàng vội ngậm miệng thật chặt.
Nơi này vô cùng yên tĩnh, phiến đá xanh rêu ven đường nói cho nàng biết nơi này hiếm khi có người đi lại. 
Trong đầu còn đang suy nghĩ, bỗng nghe tiếng Hoàn Nhan Vũ gọi nàng: "Tiểu tử thúi..."
"Hả?" Trái tim nàng nhảy lên.
Hắn lại chua xót mở miệng: "Ngươi thật chẳng quan tâm ta chút nào"
Tĩnh Nhi không khỏi giật mình, nàng còn tưởng hắn sẽ truy hỏi việc thể trọng, đang định lên tiếng thì thấy sắc mặt hắn tái nhợt, trên môi dính chút máu tươi. Tĩnh Nhi cả kinh, đỡ vách tường đi tới, vội hỏi: "Sao lại như vậy? Ai làm ngươi bị thương?" Tĩnh Nhi cẩn thận nhớ lại đoạn đường vừa rồi, bọn họ từ xe ngựa nhảy xuống, trên đường chẳng có ai chạm qua hắn cả.
Nếu là ám khí, nàng sao có thể không phát hiện ra?
Hoàn Nhan Vũ trợn mắt nhìn, trong đầu lại sinh ra ác ý, chỉ tay vào nàng: "NGươi!"
Hắn chẳng qua là cầm lòng không được mà hôn nàng một cái,,vậy mà nàng không chút lưu tình cho hắn một chưởng, sức lực hỗn loạn còn chưa ổn định đã cõng nàng chạy. 
Tĩnh Nhi căng mắt nhìn hắn, sau một lúc lâu mới ẩn ẩn nhớ lại nguyên nhân phát sinh...
"Ngươi còn mặt mũi nói..." Tĩnh Nhi cắn môi, nàng ngồi xổm xuống, nắm ống tay á giúp hắn chà lau. Nàng không nên quan tâm hắn, nhưng hắn lại có thể hôn nàng sao?
Hoàn Nhan Vũ liếc xéo nàng, đáy mắt nàng rốt cuộc cũng có chút áy náy, lúc này tâm tình phiền muộn mới thoáng tốt hơn. Hắn lười biếng dựa vào vách tường, thấp giọng mắng: "Lấy oán trả ơn."
Hoàn Nhan Vũ này!
Cho hắn chút mặt mũi hắn lại trèo lên đầu nàng sao?
Tĩnh Nhi hừ một tiếng, cẩn thận đứng lên, cười tủm tỉm: "Vì sự an toàn của Hoàn Nhan huynh, ta thấy chúng ta vẫn là tự ai nấy đi vậy!"
Nói xong, không đợi hắn tỏ thái độ, nàng liền xoay người rời đi.
"Nè!"
"Tiểu tử thúi, ngươi đứng lại cho ta!"
"Tiểu tử thúi, ngươi qua lại!"
Giữa trận rống giận lại truyền tới tiếng "Ai u" của Tĩnh Nhi, nàng theo bản năng xoa xoa vai phải, tức giận xoay người. Hoàn Nhan Vũ đắc ý, một tay còn cầm cục đá khiêu khích: "Thử đi thêm một bước nữa xem!"
Một đại nam nhân mà lại lấy đá ném nàng! Tĩnh Nhi vừa tức vừa buồn cười nhìn hắn, nàng lập tức khom lưng, nhặt viên đá dưới chân, phủi tay ném qua.
Hoàn Nhan Vũ kêu la thảm thiết: "Đau! Tiểu tử thúi, ngươi không biết nhẹ tay chút sao?"
Tĩnh Nhi kinh ngạc: "Sao ngươi không né?" Nàng rõ ràng đâu có đánh lén hắn.
Sắc mặt Hoàn Nhan Vũ trắng bệch, hắn cũng muốn tránh, nhưng thủ pháp của tiểu tử thúi nhanh như vậy hắn tránh sao được? Sợ mất mặt trước nàng, hắn làm bộ che ngực, nhẹ giọng: "Không có sức trốn."
Tĩnh Nhi chỉ đành quay lại, cúi đầu nhìn hắn, cười hỏi: "Ngươi không phải muốn cõng ta tiếp sao?"
Hắn quẫn bách đứng lên, trợn mặt nhìn nàng, trong lòng lại không hề tức giận.
"Đi thôi." Hoàn Nhan Vũ bá đạo cầm tay nàng, không cho nàng cơ hội trốn tránh.
Ánh nắng mặt trời chiếu rọi gương mặt tuấn tú của hắn, Tĩnh Nhi ngẩng đầu nhìn, si ngốc cười: "Không cần nghỉ ngơi sao?"
Hắn không đáp, chỉ khí phách hiên ngang đi về phía trước.
Dọc con đường nhỏ mà đi, không khí mỗi lúc một yên tĩnh. Hoàn Nhan Vũ bỗng nhiên cảm khái: "Nếu ngươi là nữ tử thì tốt biết mấy."
"Là nữ tử thì sao?" Tĩnh Nhi vui cười hỏi.
"Ta sẽ cưới ngươi." Hắn bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt kiên định nhìn nàng.
Trái tim Tĩnh Nhi bỗng dưng hoảng loạn, cắn răng: "Đừng nói bậy!"
Nàng là nữ tử, chỉ là không thể gả cho hắn.
Hoàn Nhan Vũ ngẩn ra, sau đó lại bật cười: "Nói bậy thì cũng có mình ngươi nghe. Ta thật ghen tị, ghen tị với vị Dao cô nương của ngươi."
"Ngươi câm miệng!"
Hắn không sợ, vẫn cười như cũ: "Vì sao phải câm miệng? Ngay cả Tô Doanh cũng có thể nói, chẳng lẽ ta không thể sao? Tiểu tử thúi, nơi này là Yên Khương, bên cạnh ngươi chỉ có mình ta." Hắn lẳng lặng nhìn nàng, chắc chắn nàng sẽ không thật sự đường ai nấy đi với hắn.
Cả khuôn mặt trắng bệch, Tĩnh Nhi hung hăng mắng: "Còn nói bậy nữa ta sẽ đánh ngươi."
"Ngươi gấp cái gì? Chẳng lẽ vì lời ta nói, ngươi liền cảm thấy bản thân cũng biến thái giống ta sao?"
Một câu bâng quơ của hắn lại khiến khuôn mặt tái nhợt của Tĩnh Nhi ửng hồng, nàng lắp bắp đáp trả: "Ta... Sao ta có thể giống ngươi!"
Nghe xong Hoàn Nhan Vũ liền cảm thấy thất vọng. Đúng vậy, nàng sao có thể giống hắn? Trong lòng tiểu tử thúi sớm đã có người mình thương.
Nghĩ tới đây, trái tim hắn lại đột nhiên đau đớn.
Hắn giơ tay xoa xoa, bỗng dưng cười: "Đi thôi, trời tối hãy tới Hạ phủ. Hạ Ngọc cho dù ở ngoài lâu tới đâu cũng phải về phủ nghỉ ngơi."
Hoàn Nhan Vũ đột nhiên cảm thấy thích thú với cuộc sống hiện tại.
Chỉ có hắn và nàng hai người.
Trở về, nàng làm hoàng đế Tây Lương của nàng, hắn làm hoàng đế Đông Việt của hắn, trời nam đất bắc không thể giao nhau!
Tay nắm tay nàng càng thêm khẩn trương, lòng đau tới thối nát.
............
"Nàng nói cái gì?" Hạ Ngọc đột nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn Hưng Bình công chúa. Hắn làm sao biết thời điểm trở về lại đụng trúng xe ngựa của Tĩnh Nhi chứ!
Thấy hắn xoay người, Hưng Bình công chúa vội duỗi tay kéo lại, trầm giọng: "Việc này phải bàn bạc kỹ càng, người nhất định phải tìm. Nếu để vương huynh nhìn ra manh mối, vậy thì không xong rồi."
Lời nàng nói khiến tâm tình nóng nảy của Hạ Ngọc hòa hoãn một chút, nàng nói đúng, là hắn quá lỗ mãng.
"Vậy phái gia đinh tìm người trước, buổi tối ta sẽ tự mình đi tìm." Vết thương của Tĩnh Nhi không biết có nghiêm trọng không nữa.
Hạ Ngọc bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn nữ tử trước mặt, thấp giọng: "Việc hôm nay, đa tạ công chúa."
Hưng Bình công chúa cười cười: "Không cần đa tạ, ngài vì Toàn Cơ, ta vì Thanh Ninh." Tuy nàng hận Toàn Cơ, nhưng đứa bé kia lại do Thanh Ninh dùng mạng đổi lấy, nếu không bảo vệ được nó, vậy nàng thật sự có lỗi với Thanh Ninh.
Hạ Ngọc nhìn nàng, trong lòng không khỏi cao hứng. Công chúa rốt cuộc đã không còn giống quá khứ, khi đó vương thượng yêu thương bảo vệ nàng hết mực, nhưng những chuyện mà nàng trải qua mấy năm nay cũng không ít. Hắn ngơ ngác, phảng phất nhìn thấy Toàn Cơ.
..........................
Màn đêm buông xuống, bên ngoài Hạ phủ, thừa dịp gia đình không chú ý, có người vượt tường nhảy vô.
Hoàn Nhan Vũ nhíu mày, trong lòng không khỏi thắc mắc tại sao Hạ phủ lại an tĩnh như vậy. Theo lý mà nói, chiếu theo địa vị của Hạ Ngọc ở Yên Khương, Hạ phủ không nên thê lãnh như vậy. Hắn lắc đầu, việc này dù sao cũng không quan trọng, tiểu tử thúi đang bị thương, hắn phải đi tìm Hạ Ngọc cho nàng.
Cẩn thận tìm chỗ ẩn thân, nghĩ tới vị công chúa Yên Khương kia, Hoàn Nhan Vũ càng thêm cẩn thận. Tới chỗ gấp khúc của hành lang, nghe tiếng bước chân truyền tới, hắn vội nấp sang một bên, nghe hai nha đầu trò chuyện.
"Đại nhân còn chưa về sao?"
"Không biết, nghe nói là trở về rồi lại ra ngoài."
"Ra ngoài? Xảy ra đại sự gì sao? Hôm nay vương thượng đột nhiên triệu kiến, lúc trở về đại nhân liền tới phòng của công chúa, sắc mặt không được tốt cho lắm."
"Suỵt, chuyện của chủ tử chúng ta đừng nhiều chuyện."
Hai nha đầu bưng đồ đi qua, Hoàn Nhan Vũ cau mày, Hạ Ngọc không ở trong phủ sao?
Vậy hắn cũng không cần ở đây nữa. Theo đường cũ trở về, hắn nhanh chóng rời khỏi Hạ phủ. Vừa định thở phào một tiếng, phía trước đột nhiên xuất hiện ánh lửa, tiếp theo là một giọng nói nặng nề: "Bắt lại!"
Hoàn Nhan Vũ cả kinh, chưa kịp nghĩ đã chạy nhanh như bay.
"Đuổi theo!" Tướng quân ngồi trên lưng ngựa ra lệnh.
Bọn thị vệ xông lên, ánh lửa chiếu sáng gương mặt của tướng quân kia, ông ta đúng là tướng quân cùng Hạ Ngọc tới Tây Lương tháng bảy năm Càn Nguyên thứ ba! Tôn tướng quân lạnh lùng nhìn, vương thượng quả nhiên tính toán chuẩn xác, người kia nếu thật sự bị thương, nhất định sẽ tới đây tìm Hạ đại nhân.
....................
Tĩnh Nhi ôm đầu gối ngồi ở góc phòng, Hoàn Nhan Vũ đi lâu như vậy, hiện tại còn chưa trở về, trong lòng bắt đầu lo lắng. Nàng đưa ngọc bội của mình cho hắn, nếu Hạ Ngọc không tin thì có thể lấy nó làm chứng. Ngồi không không được, nàng đỡ vách tường đứng dậy.
Ánh trăng trên trời mỏng manh, không có ánh nến, bốn phía càng tối tăm.
Tĩnh Nhi bắt đầu cảm thấy hối hận, nàng không nên để hắn một mình ra ngoài.
Lúc này, nàng thật hy vọng có thể nhìn thấy hắn, nghe hắn gọi nàng là tiểu tử thúi, cho dù hắn có làm ra chuyện biến thái nàng cũng sẽ không đánh hắn, mắng hắn nữa.
"Hoàn Nhan Vũ!" Ngươi đừng xảy ra chuyện gì nhé!
Nhẹ nhà đẩy cửa ra, bên ngoài vẫn an tĩnh như thường. Tĩnh Nhi bắt đầu sợ hãi, lớn như vậy, nàng chưa từng cảm thấy lo lắng như thế.
Nàng sợ hắn xảy ra chuyện.
Chờ đợi như vậy cũng không phải cách, Tĩnh Nhi nhịn không được mà ra ngoài, cho dù gặp nguy hiểm cũng phải ra ngoài tìm hắn.
Ra hẻm nhỏ, xa xa thấy tiếng vó ngựa truyền lại, Tĩnh Nhi giật mình quay đầu, có đội nhân mã đi qua, trời tối quá nàng không nhìn rõ đó là ai. Mà nàng cũng không muốn quản chuyện này, liền xoay người đi tới Hạ phủ.
Hạ Ngọc dẫn người tìm mấy con phố cũng không thấy người, đúng lúc này có người tiến lại, nhẹ giọng bên tai: "Đại nhân, có người nhìn thấy Tôn tướng quân mai phục trước phủ."
Hạ Ngọc không khỏi chấn động, vương thượng phái Tôn tướng quân tới vì ngài ấy đã tính tới chuyện Tĩnh Nhi quay về tìm hắn sao? Sắc mặt Hạ Ngọc xanh mét, vương thượng làm sao biết Tĩnh Nhi tới Thương Đô?
Phân phó gia đinh tiếp tục tìm, Hạ Ngọc liền quay về tìm tiếp.
Có một chuyện hắn không biết, thời điểm Hưng Bình công chúa phái Khinh La vào cung tìm hắn, Yên Khương Vương thấy tình huống như vậy liền hỏi thăm một câu. Khinh La chỉ đành trả lời theo những gì công chúa dặn, từ khi đó Yên Khương Vương đã nảy sinh nghi ngờ.
Tĩnh Nhi dọc theo đường cũ trở về, vết thương trên đùi khiến nàng không thể đi nhanh được. Lúc này lại nghe tiếng vó ngựa từ phía sau truyền tới, Tĩnh Nhi theo bản năng định chạy trốn, nhưng khi quay đầu, nàng lại thấy Hạ Ngọc.
Nàng thất thanh gọi: "Hạ đại nhân!"
Nghe tiếng người gọi, hắn quay đầu, thấy một thiếu nữ ở ven đường. Hắn không khỏi sửng sốt, thấy nàng tới gần, Hạ Ngọc kinh hãi, bất giác gọi: "Tĩnh Nhi?" Hắn nhảy từ trên lưng ngựa xuống, "Ngài sao..." Cẩn thận nhìn, nàng mặc nữ trang thiếu chút khiến hắn không thể nhận ra!
Tĩnh Nhi lúc này không kịp nhiều lời, chỉ nói: "Ta che giấu tai mắt nên mới cải trang. Hoàn Nhan Vũ tới Hạ phủ tìm ngươi, các ngươi không gặp nhau sao?" Không cần Hạ Ngọc trả lời Tĩnh Nhi cũng biết, phương hướng của hắn căn bản không phải Hạ phủ.
Hạ Ngọc càng thêm khiếp sợ, bật thốt lên hỏi: "Ngài nói Hoàng đế Đông Việt cũng tới đây?"
Buổi sáng vào cung chỉ nghe vương thượng nói có hai người từ Đông Việt lẻn vào Yên Khương, hắn nghĩ đó là Tĩnh Nhi và Tôn công công, sao lúc này lại biến ra một Hoàn Nhan Vũ nữa!
"Lên ngựa!" Bọn họ phải nhanh chóng trở về, hắn không biết Tôn tướng quân đã gặp Hoàn Nhan Vũ chưa, chỉ là cũng may ông ta không biết Hoàng đế Đông Việt. Hắn nhất định phải tìm ra Hoàn Nhan Vũ trước khi chân tướng bại lộ!
...................
Hoàn Nhan Vũ thở hổn hển lùi lại từng bước, phía sau truyền tới từng trận đá vụn rơi xuống vực sâu. Hắn chỉ muốn kéo đám người này đi xa, để học không phát hiện ra tiểu tử thúi, bản thân không biết tại sao lại mơ hồ chạy tới đây?
Phía sau là vực thẳm, tuy không sâu nhưng bên dưới là con sông chảy xiết, cho dù đứng trên này vẫn có thể cảm thấy không khí lạnh băng ở đó.
Tôn tướng quân vung tay lên, bọn thị vệ lập tức bao vây nơi này lại. Ông ta nhảy xuống ngựa, lên tiếng: "Vương thượng chúng ta mời tôn giá vào cung một chuyến, mời." Ông ta nói mời nhưng trên mặt lại không có nửa phần cung kính.
Hoàn Nhan Vũ không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ ông ta coi hắn là tiểu tử thúi sao?
Nhịn không được mà cúi đầu quan sát chính mình, tiểu tử thúi gầy ốm kia há có thể so sánh với hắn, từ đầu tới chân có điểm nào giống nhau sao?
Nghĩ nghĩ, hắn bật cười ra tiếng.
"Mời tôn giá!" Thấy hắn không nói lời nào, Tôn tướng quân mất hết kiên nhẫn, ra hiệu cho đám thị vệ. Thị vệ hiểu ý, lập tức thu hẹp vòng vây.
Mới đầu Hoàn Nhan Vũ còn miễn cưỡng đánh vài chiêu với họ, sau đó liền rơi vào thế hạ phong. Hắn cứ thế mà lui từng bước, cuối cùng lại vô ý dẫm vào khoảng hư không. Hắn theo bản năng hét lên một tiếng, cả người cứ thế mà rơi xuống. Tôn tướng quân kinh hãi, vội phi người định giữ chặt hắn nhưng mọi thứ đã chậm, ông ta chỉ kịp bắt lấy ngọc bội trên eo mà thôi.
Mọi người trơ mắt nhìn nam tử ngã xuống vực, bên dưới rất tối, không thể thấy gì.
Tôn tướng quân nhìn chằm chằm ngọc bội trên tay, bên trên có khắc chữ "Tĩnh", đây là tên húy của Hoàng đế Tây Lương, xem ra là người này không sai!
"Tướng quân, bây giờ phải làm sao?" Vương thượng muốn bọn họ bắt sống, nhưng người lại vô ý bị ép chết.
Nắm chặt ngọc bội trong tay, Tôn tướng quân xoay người: "Người không phải chết ở Yên Khương. Ngươi phái người xuống dưới, nhất định phải tìm được thi thể!" Nói xong, ông ta vội vàng lên ngựa, tiến cung hồi bẩm vương thượng.
......................
Khi Tĩnh Nhi và Hạ Ngọc trở về, Hạ phủ trước sau vẫn yên lặng.
Dọc đường hai người không nói chuyện, Tĩnh Nhi thấy thần sắc hắn dị thường, bất giác hỏi: "Hạ đại nhân không biết gì sao?"
Hạ Ngọc chỉ nói: "Ngươi đâu, đưa vị... Vị cô nương này tới phòng công chúa!" 
Hắn vừa xoay người lại bị Tĩnh Nhi giữ lại: "Hạ đại nhân!"
Sắc mặt Hạ Ngọc trầm xuống: "Thống lĩnh cấm quân Tôn tướng quân đã tới đây nhưng nơi này lại an tĩnh như vậy." Hắn nhìn Tĩnh Nhi, thông minh như nàng chắc chắn sẽ biết.
Nàng xanh mặt, đuổi theo bước chân của hắn: "Ta đi với ngươi."
"Ngài đi làm gì? Bọn họ rõ ràng đã coi ngài là hắn!"
Cả người Tĩnh Nhi run lên, vội vàng lắc đầu: "Không! Ta muốn cứu hắn, công phu hắn không tốt." Trách không được tối nay lòng nàng không yên như vậy, nàng thật không nên đồng ý để hắn một mình đi.
Hoàn Nhan Vũ, ngươi đừng xảy ra chuyện!
Nếu không, ta sẽ nợ ngươi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.