Chương trước
Chương sau
Dọc đường đi, bất luận Tĩnh Nhi có gọi thế nào, Hoàn Nhan Vũ vẫn im lặng không nói.
Cuối cùng Tĩnh Nhi phải chịu thỏa hiệp, nàng thật sự rất mệt, nếu có Tôn Toàn ở đây thì tốt quá rồi, nàng nhất định không cần tự mình đi, nhưng để Tôn Toàn cõng thì thế nào? Nghiêng đầu nhìn Hoàn Nhan Vũ, không biết bắt đầu từ khi nào hắn không còn cười nữa, sắc mặt còn tái nhợt hơn Tĩnh Nhi.
"Không thoải mái sao?" Tĩnh Nhi nhịn không được mà hỏi.
Chỉ là Hoàn Nhan Vũ đâu có bị thương, người bị thương là nàng mà!
Thấy ánh mắt lo lắng của nàng, Hoàn Nhan Vũ mới bình tâm trở lại. Hắn nghiến răng: "Tiểu tử thúi, từ giờ trở đi có thể đừng nói chuyện với ta nữa không?" Hắn muốn rời khỏi trò chơi này, bởi vì tất cả đều chê cười hắn!
Tĩnh Nhi chẹp miệng, nàng thật sự không biết hắn đang nổi điên cái gì.
Hai chân dần nhũn ra, vết thương tuy đã ngừng chảy máu nhưng chút sức lực đều không dùng được. Nàng bất giác dựa vào Hoàn Nhan Vũ, cảnh sát trước mặt bắt đầu mơ hồ.
"Sao vậy?" Thấy nàng khác thường, Hoàn Nhan Vũ nhịn không được mà cúi đầu. 
Sắc mặt nàng trắng bệch, đôi môi tái nhợt. Nghe hắn chủ động nói chuyện với mình, nàng cười: "Không phải không muốn nói chuyện với ta sao?" Không đợi hắn trả lời, nàng tiếp tục hỏi, "Ngựa đâu?"
Đi lâu rồi mà bọn họ vẫn chưa thấy ngựa của hắn.
Sắc mặt Hoàn Nhan Vũ trầm xuống, hắn sợ tiếng vó ngựa gây chú ý nên đã bỏ ngựa ở xa.
Tĩnh Nhi nhìn hắn, đáy lòng cẩn thận suy nghĩ. Tên Hoàn Nhan Vũ này tuy không có công phu nhưng vẫn còn đầu óc. Nghĩ như vậy, Tĩnh Nhi không khỏi muốn cười.
Thấy bộ dáng nhịn cười của nàng, hắn không vui mở miệng: "Còn cười được sao?" Mạng thì sắp mất, vậy mà tên tiểu tử thúi này vẫn có tâm trạng tốt như vậy.
Tĩnh Nhi vẫn cười, thanh âm lại thấp đi vài phần: "Tại sao không được cười? Đau muốn chết, đau tới mức ta không muốn đi nữa."
"Vậy... Là ngươi muốn tự mình đi, kỳ thật... Cõng một chút cũng không chết được, ở nơi hoang vu này làm gì có người thấy." Ánh mắt hắn có chút mơ hồ, như hạ quyết tâm, hắn cắn răng nói, "Chẳng lẽ ngươi sợ đám thích khách đó nhìn thấy?"
Tĩnh Nhi "Phụt" cười ra tiếng, nàng sợ bọn họ? Thật buồn cười, nếu nàng là nam tử đường đường chính chính, nàng còn sợ vậy sao?
Năm đó phụ hoàng chiêu cáo thiên hạ nói nàng là Thái tử, bí mật này nàng không thể để người khác phát hiện. Mặc dù hiện tại nàng rất tin tưởng nam tử trước mặt, nhưng đáy lòng vẫn sợ vạn nhất.
Nhìn sắc mặt hắn càng lúc càng kỳ quái, nàng lại hỏi: "Ngươi là Hoàng đế Đông Việt, thân mình đáng quý, ta không phải sợ ngươi mệt mỏi sao?"
Lời này nghe thì khách khí nhưng Hoàn Nhan Vũ lại không hề thoải mái trong lòng. Chỉ là nhìn bộ dáng của Tĩnh Nhi lúc này, hắn giận không được, chỉ thở dài một tiếng: "Ngựa còn ở xa lắm, ngươi cố một chút." Đi thêm một đoạn nữa sẽ gặp tướng quân đóng giữ biên quan, trong doanh trại có quân y có thể trị thương cho tiểu tử thúi.
Tĩnh Nhi gật đầu, thời điểm mấu chốt Hoàn Nhan Vũ vẫn làm được việc.
"Ngươi bỏ ngựa xa quá." Nàng không phải oán giận, chỉ là bất giác cảm thán.
"Càng xa càng an toàn."
Thời điểm lên ngựa, sắc mặt Tĩnh Nhi thay đổi, nàng quay đầu nắm chặt ống tay áo của hắn: "Không xong rồi, ta quên lấy tuyết liên Thiên Sơn!" Gặp hắn làm Tĩnh Nhi nhất thời cao hứng mà quên tuyết liên Thiên Sơn.
Hoàn Nhan Vũ kinh hãi, nãy giờ không nghe nàng nhắc tới, hắn còn tưởng tuyết liên mất rồi. Hắn vẫn đỡ nàng, nói: "Ta đưa ngươi tới chỗ của Lục tướng quân trước."
"Không, ta phải về lấy." Tuyết liên khi nãy còn trong tầm nhìn của nàng, nhưng hiện tại không thấy, nàng thật không yên tâm. Đó là thuốc của phụ hoàng, không thể để mất!
Hoàn Nhan Vũ khuyên không được, chỉ đành an ủi, để nàng ngồi đây chờ, còn mình tự trở về lấy.
Tĩnh Nhi ngồi lại, nàng vốn muốn đi cùng nhưng bản thân cũng biết tình hình hiện tại, đi theo chỉ gây thêm phiền phức nên nhẫn nại ngồi chờ. Trong lòng thầm nói, chờ hắn quay về, mọi thứ sẽ tốt.
Cũng không biết chờ thêm bao lâu mới nghe tiếng bước chân truyền tới, tựa hồ rất gấp. Tĩnh Nhi mở to hai mắt, ngưng thần, sau tiếng chân đó hình như còn nhiều tiếng động hơn. Nàng kinh hãi, miễn cưỡng đứng lên, đúng lúc thấy Hoàn Nhan Vũ chạy tới. Thấy hắn, nàng lập tức hiểu ý, nhanh chóng quay đầu gỡ dây cột ngựa. Hoàn Nhan Vũ tiến lên, kéo nàng nhảy lên lưng ngựa, nói: "Đuổi tới rồi!"
Lúc trở về gặp những người đó, hắn liền cầm tuyết liên Thiên Sơn rồi chạy.
Tĩnh Nhi còn chưa hoàn hồn, chỉ thấp thỏm nói: "May là ngươi chạy nhanh."
Một câu của nàng như đánh thức Hoàn Nhan Vũ, mấy chiêu của hắn chẳng qua là để chạy trốn, nhưng ngay cả tiểu tử thúi cũng đánh không lại, sao hắn có thể dễ dàng chạy trốn chứ? Hoàn Nhan Vũ quay đầu, phía sau vẫn có người đuổi theo nhưng không tới gần.
Hắn giật mình, đột nhiên đánh ngựa chạy qua con đường bên cạnh.
Tĩnh Nhi cả kinh: "Ngươi điên hả? Quân doanh không phải ở bên kia sao?"
Hoàn Nhan Vũ căng thẳng nói: "Bên đó có người của bọn họ." Nếu không người phía sau sẽ không nhanh không chậm đuổi theo như vậy. Xem ra những người đó biết rõ đường lui của hai người, bởi vì chúng biết mặc kệ có người tiếp ứng hay không, Tĩnh Nhi vẫn sẽ đi tìm người Đông Việt.
Đáng hận!
Thích khách không phải người của hắn, nhưng thoạt nhìn thật đúng là có liên quan tới người Đông Việt! Ngay cả tiểu tử cũng không biết bên kia Đông Việt có quân doanh, nhưng những người đó lại biết, hơn nữa đã có phòng bị.
Hoàn Nhan Vũ đột nhiên nhớ tới một người.
Hộp gấm trước ngực hắn khiến Tĩnh Nhi có chút đau, nhưng biết đó là tuyết liên Thiên Sơn, trong lòng nàng liền cao hứng. Quay đầu nhìn người phía sau, Tĩnh Nhi nhíu mi hỏi: "Không bị thương chứ?" Lúc nãy gấp quá, nàng lại quên mất công phu kém cỏi của hắn.
Nghe nàng hỏi, Hoàn Nhan Vũ chỉ lắc đầu.
Tĩnh Nhi lúc này mới yên tâm.
"Xin lỗi." Nếu không phải nàng kiên trì muốn đi lấy tuyết liên Thiên Sơn, Hoàn Nhan Vũ cũng không phải rơi vào nguy hiểm.
Hắn sửng sốt, thất thần: "Hiện tại nói cái này làm gì?"
"Ta..." Tĩnh Nhi vừa mở miệng đã nghe tiếng tên bắn lén từ phía sau truyền tới, nàng vội kêu to "Cẩn thận", Hoàn Nhan Vũ liền cúi người đè lên nàng.
"Giá..."
Roi ngựa lại lần nữa quất xuống, bọn họ không biết đã thúc ngựa chạy được bao lâu, từ hừng đông tới trời tối vẫn chưa dừng lại.
"Nếu chạy nữa ngựa sẽ không chịu nổi." Tĩnh Nhi nhíu mi.
Hoàn Nhan Vũ không nói gì, điều này hắn cũng biết, chỉ là hiện tại không còn cách nào. Ánh mắt đảo qua bốn phía, trong lòng lẳng lặng nghĩ tới người kia, Hoàn Nhan Vũ càng thêm khẳng định mình không nghi oan người đó.
"Thấy chưa?" Hoàn Nhan Vũ thấp giọng.
Tĩnh Nhi nhìn theo phương hướng của hắn, kinh hãi: "Cờ Yên Khương!"
Như vậy, đây là giao giới của ba nước!
Hoàn Nhan Vũ hắn muốn...
"Giữ chặt!" Hắn khẽ quát, nắm chặt cương ngựa phóng về phía đó.
Tĩnh Nhi ngừng hô hấp: "Không qua được đâu!"
Hắn cười lạnh: "Không qua chính là chết, tiểu tử thúi, cùng ta chết ở chỗ này ngươi có phải không cam lòng không?"
Tĩnh Nhi cười chua xót: "Hoàng đế Đông Việt cùng ta chết, ta lời rồi!"
Hoàn Nhan Vũ lại cười không được, chỉ biết nhíu mày nhìn về phía trước. Giao giới với Yên Khương có khu rừng, bọn họ có thể từ đó đi qua. Cho dù quân đội có dũng mãnh vào cũng không có nơi đóng giữ. Bọn họ có bị binh lính Yên Khương nhìn thấy cũng không phải chuyện lớn, bởi vì bọn họ sẽ để ý nhóm người đuổi theo phía sau, những kẻ bề ngoài giống thị vệ Đông Việt. Hoàn Nhan Vũ thầm cười, bọn họ muốn giá họa Đông Việt lại không ngờ tự mình lấy đá đập chân mình!
Quả nhiên như dự đoán của Hoàn Nhan Vũ, lực chú ý của thị vệ Yên Khương hoàn toàn dồn vào truy binh phía sau. Chạy thêm một đoạn, con ngựa mệt đến không thể cử động, Hoàn Nhan Vũ đành đỡ Tĩnh Nhi trốn trong bụi cỏ. Qua một lúc cũng không thấy truy binh, hắn mới thở phào nhẹ nhõm: "Coi như thoát rồi!"
Cả đường chạy như điên khiến vết thương trên đùi Tĩnh Nhi phát đau. Cả người đầy mồ hôi hột, nàng cắn răng nói: "Nơi này là Yên Khương, ngươi thật to gan!" Khi Tần tiên sinh còn sống, ông ấy từng nói Yên Khương Vương lòng lang dạ sói. Nếu để Yên Khương Vương phát hiện hai người, vậy thật là sắp có trò hay!
Tình hình vừa rồi Hoàn Nhan Vũ làm gì có thời gian nghĩ nhiều như vậy?
Hắn đứng lên, thở dốc: "Đi, tìm thị trấn."
Vận khí của họ coi như còn gặp may, trên đường đi nhờ xe của một nông phu. Nông phu còn tốt bụng đưa bọn họ tới thị trấn, hai người dùng ngọc bội đổi bạc, sau đó tìm khách điếm, mời đại phu.
Xử lý vết thương rồi uống thuốc, Tĩnh Nhi ngủ một giấc, tới sáng hôm sau cơn sốt vẫn không lui.
Hoàn Nhan Vũ canh bên giường cả đêm, buổi sáng thấy Tĩnh Nhi còn chảy mồ hôi thì nhảy dựng lên: "Sao còn chưa khỏi vậy?"
Tiểu nhị tiến vào đúng lúc nghe được, lắc đầu: "Ở cái nơi nhỏ này, thuốc tốt khó kiếm lắm. Nếu khách quan không yên tâm, vậy vào thành đi."
Hoàn Nhan Vũ xanh mặt: "Không tốt sao dám thu tiền ta nhiều như vậy?"
Tiểu nhị liền cười: "Khách quan à, nơi này là biên quan, mua thứ gì cũng không dễ!"
Trong phòng ồn, ngoài phòng cũng ồn, Tĩnh Nhi miễn cưỡng mở mắt, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"À, có mấy vị quan gia tới, nói có hai nam tử khả nghi từ Đông Việt xông vào Yên Khương, hiện tại đang bị truy nã." Tiểu nhị hớn hở kể chuyện, bỗng dưng phát hiện gì đó, ánh mắt hắn lại dừng trên người Tĩnh Nhi, sau đó lại nhìn Hoàn Nhan Vũ, cuối cùng buông ấm trà vội vàng cáo lui.
Cửa phòng vừa đóng lại, Tĩnh Nhi từ trên giường ngồi dậy, Hoàn Nhan Vũ cũng nhanh chóng mở cửa sổ phía sau, nhíu mày hỏi: "Đi được không?"
Tĩnh Nhi cười khổ: "Không thể không đi."
Tiểu nhị đã nghi ngờ, binh lính rất nhanh sẽ tra tới đây, cho nên bọn họ cần phải lập tức rời đi.
Trốn khỏi khách điếm, hai người thuận đường trộm được một chiếc xe ngựa.
"Tiểu tử thúi, cố lên!" Thỉnh thoảng Hoàn Nhan Vũ sẽ quay đầu nhấc màn xe nhìn vào trong.
Tĩnh Nhi phát sốt nhưng ý thức lại không hề mơ hồ, mỗi lần thấy hắn nhấc màn xe, thần sắc từ khẩn trương đến giãn ra, nàng không khỏi muốn bật cười. Nàng không dễ chết vậy đâu, chẳng qua miệng vết thương đã bị nhiễm trùng. Lúc này, nàng dứt khoát dựa vào ngoài xe, thấp giọng: "Bây giờ thì hay rồi, muốn rời khỏi Yên Khương cũng không được."
"Vậy chúng ta vào thành trước." Hắn phải tìm đại phu cho nàng, không thể để nàng tiếp tục phát sốt.
"Ngươi còn tiền sao?" Hôm qua bọn họ mua nhiều thuốc như vậy, còn tốn tiền trọ và đại phu.
Hoàn Nhan Vũ mắng: "Lang băm!" Thu tiền nhiều lại không chữa được bệnh, y thuật quả thật kém cỏi. Hắn đột nhiên sinh ra suy nghĩ ác độc, liếc xéo ngọc bội trên người Tĩnh Nhi, cắn răng, "Không đủ thì bán ngọc bội của ngươi."
Tĩnh Nhi kinh hãi, theo bản năng bảo vệ ngọc bội của mình, lắc đầu nói: "Không được."
Hắn càng tức giận: "Có gì mà không được? Lần trước ngươi không phải cũng đem ngọc bội của ta đi cầm sao?"
"Lần trước là lần trước!"
"Vì đây là ngọc bội người ngươi yêu tặng, cho nên ngay cả tính mạng ngươi cũng muốn bỏ vì nói sao?" Hắn không nhìn nàng, nhưng tay bất giác siết chặt dây cương.
Tĩnh Nhi bị hắn làm cho sửng sốt, cái gì là người trong lòng chứ?
Nàng cúi đầu nhìn chằm chằm ngọc bội, trong đầu đột nhiên hiểu ý tứ của Hoàn Nhan Vũ. Trách không được thời điểm nhắc tới hắn lại kỳ quái như vậy!
Hắn cho rằng chữ "Dao" trên ngọc bội là tên người trong lòng nàng sao?
Tĩnh Nhi cơ hồ sắp bật cười thành tiếng, nhưng nghĩ tới bộ dáng mệt mỏi của Hoàn Nhan Vũ, nàng liền muốn chọc hắn.
"Sao hả, còn không thừa nhận?"
Tĩnh Nhi khẽ cười: "Đúng vậy, ngọc bội đối với ta rất quan trọng. Nếu... Nếu ta không thể sống sót trở về, chi bằng Nhan huynh thay ta cưới nàng ấy, chăm sóc nàng ấy cả đời."
Hắn chấn động, cắn răng: "Chó mèo gì ngươi cũng đẩy cho ta là sao hả?"
"Nàng ấy là một mỹ nhân."
"Quá coi thường ta rồi. Ngươi cho rằng Đông Việt thiếu mỹ nhân sao?"
Tĩnh Nhi vẫn cười, thấp giọng: "Ta quên mất, ngươi tuyển nhiều mỹ nhân như vậy hẳn đã lấp đầy hậu cung. Thế nào, sống trong son phấn sung sướng lắm phải không?"
"Ta..."
Bên cạnh hắn làm gì có mỹ nhân nào chứ? Tất cả đều ban cho Từ Nhất Thịnh, kết quả còn không phải chính hắn kêu người ta viết hưu thư sao? Nghĩ tới chuyện này, hắn kéo cương ngựa, trào phúng nói: "Ngươi không có tư cách quản ta!"
Chuyện hậu cung không có ai quả thật rất mất mặt, cho nên hắn dứt khoát không nói.
Tĩnh Nhi nhíu mày, không ngờ hắn lại tức giận. Hoàn Nhan Vũ này có phải quá hỉ nộ vô thường không?
Không cần nàng quản, vậy nàng không hỏi nữa, dù sao chuyện này cũng không liên quan tới nàng.
Tĩnh Nhi dựa vào vách xe, nhẹ giọng: "Đi Thương Đô tìm Hạ đại nhân." Vừa rồi nàng còn cảm thấy hối hận, nếu trước đây xem y thư của Hạ Ngọc nhiều một chút, hiện tại có lẽ có thể tự cứu lấy mình. Sau đó, nàng đột nhiên nhớ tới Hạ Ngọc.
So với việc xem y thư, chi bằng trực tiếp đi tìm Hạ Ngọc, người không phải đang ở Yên Khương sao?
Ánh mắt Hoàn Nhan Vũ trầm xuống, hắn cho dừng xe ngựa, xoay người nhìn nàng, cười lạnh: "Ngươi biết kẻ tập kích là ai sao?"
Tĩnh Nhi ngẩn ra, nhíu mày hỏi: "Ngươi biết?"
Thời điểm thấy cờ Yên Khương hắn đã tỉnh táo lại. Những kẻ đuổi giết Tĩnh Nhi không phải thuộc hạ của hắn, nhưng bọn họ lại vô cùng quen thuộc bố cục biên quan Đông Việt. Hắn cẩn thận suy nghĩ, nếu Hoàng đế Tây Lương bị giết ở Đông Việt, hai nước chắc chắn sẽ giao chiến.
Mà người có khả năng biết Tĩnh Nhi đi Đông Việt, trừ bỏ người kia không còn ai khác.
Hoàn Nhan Vũ nhìn nàng, nhấn mạnh từng chữ: "Lệ Thục công chúa của Yên Khương."
Tĩnh Nhi cả kinh: "Ngươi nói là Lệ Thục công chúa gả cho Thái tử Đông Việt trước đây sao?"
Ngày đó Thái tử bị Nhị hoàng huynh của hắn giết chết, sau đó hắn vào thế chỗ, Lệ Thục công chúa và Thái tử phu thê tình thâm nên kiên quyết không về Yên Khương, chấp nhận một mình ở góa. Bởi vì nàng ta là công chúa Yên Khương, cho nên Hoàn Nhan Vũ tuy là tân hoàng cũng không thể tùy tiện xử trí. Hắn đề phòng nàng ta, nhưng lại sơ sót để nàng ta theo dõi Tĩnh Nhi.
Yên Khương Vương là kẻ dã tâm, tiểu tử thúi ngược lại còn muốn tới Thương Đô tìm Hạ Ngọc, ông ta là sủng thần của Yên Khương Vương đấy! Nàng không muốn sống nữa sao?
Chuyện Hoàn Nhan Vũ nói Tĩnh Nhi đương nhiên tin, nếu là Lệ Thục công chúa làm, vậy Yên Khương Vương chắc chắn sẽ có hành động.
Chỉ là...
"Hạ đại nhân sẽ không giao ta ra." Tĩnh Nhi nói rõ từng câu từng chữ.
Hoàn Nhan Vũ khịt mũi coi thường: "Ngươi thật sự tin ông ta sao?"
"Ta tin."
"Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào việc ông ta yêu mẫu hậu, dựa vào việc ta là hài tử duy nhất của mẫu hậu." Nói xong, nàng bật cười. Nếu không phải, lúc nghe tin giả do phụ hoàng tung ra rằng nàng bị bệnh, Hạ Ngọc sao có thể kháng lệnh của Yên Khương Vương chạy tới Dĩnh Kinh chứ?
Hạ Ngọc là người nàng có thể tin tưởng.
Hoàn Nhan Vũ không biết phải khuyên thế nào.
Tĩnh Nhi lại thở dài: "Ngươi đi đi, người bọn họ muốn là ta, ngươi không đi theo chắc chắn sẽ không còn nguy hiểm."
Ánh mắt hắn lộ rõ lửa giận: "Nếu ta mặc kệ ngươi chết ở đây, chẳng phải sẽ để thích khách vừa ý sao?"
Tĩnh Nhi biết hắn sẽ không bỏ nàng, nhưng nàng không ngờ hắn lại dùng lý do đó để thuyết phục. Nàng cười bất đắc dĩ: "Ngươi không nên tới đây."
Hắn nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên bật cười, nói nhỏ: "Ta không muốn cưới người trong lòng của ngươi, chỉ muốn đưa ngươi khỏe mạnh trở về... Cho nàng ấy."
Lời hắn nói mang một chút ưu thương. Không biết vì sao, nó lại khiến trái tim Tĩnh Nhi run rẩy.
"Hoàn Nhan Vũ..."
"Các trạm kiểm soát tới Thương Đô chắc chắn sẽ gia tăng phòng bị." Hắn cắt ngang lời nàng nói.
Chuyện này Tĩnh Nhi đương nhiên nghĩ tới, tin tức sợ là đã thông qua bồ câu đưa thư truyền tới kinh thành Yên Khương.
Xe ngựa đi tới một thôn trang mới dừng lại.
Hoàn Nhan Vũ trở về, trong tay cầm hai bộ quần áo. Hắn ném cho Tĩnh Nhi một bộ, mở miệng nói: "Thay y phục trước đi."
Tĩnh Nhi cúi đầu, sắc mặt lập tức thay đổi. Hoàn Nhan Vũ đưa nàng một bộ nữ trang sao?
Hắn ngược lại còn giải thích rất tự nhiên: "Mục tiêu là hai nam tử, nếu một nam một nữ lên đường sẽ an toàn hơn." Hắn lại liếc nàng, cười nói, "Giữa hai người ta cao ngươi thấp, chẳng lẽ ngươi muốn ta mặc nữ trang sao? Hơn nữa, trước nay chưa từng có đạo lý nữ tử đánh xe nam tử ngồi trong, ngươi nói có đúng không tiểu tử thúi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.