Đồng Dần cũng không kịp trả lời, chỉ lướt qua người nàng, đứng bên ngoài mành, cẩn thận mở miệng: "Hoàng thượng, Hàn tướng quân có chuyện quan trọng muốn thượng tấu." Hai người bên trong đang to nhỏ trò chuyện, chợt nghe Đồng Dần nói, Bạc Hề Hành nhíu mày. Hoa phi theo hắn đứng dậy, hắn chỉ nói một câu: "Trẫm có việc" rồi lập tức ra ngoài. Toàn Cơ sớm đã thấy Hàn Thanh đứng bên ngoài Tường Bình cung, lúc quay đầu nhìn lại đã thấy Hoàng đế vội vàng từ nội thất đi ra, phía sau hắn chỉ còn lại nét mặt đầy thất vọng của Hoa phi. Nàng chỉ lui qua một bên, hắn với hành lễ. Một thân minh hoàng kia đi qua trước mặt Toàn Cơ, bỗng dưng dừng lại, sườn mặt hắn khẽ liếc nhìn nàng. Trong lòng Toàn Cơ thất kinh, chỉ nghe hắn nói nhỏ bên tai nàng một câu: "Rốt cuộc hắn cũng làm phản." Một câu ngắn gọn lại khiến Toàn Cơ ngây ra cả một lúc lâu. Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại, tất cả đều là một chữ "Phản". Hoa phi từ bên trong đi ra, thấp giọng gọi một tiếng "Toàn Cơ", nàng bỗng nhiên hoàn hồn, đưa mắt nhìn đã thấy thân ảnh Hoàng đế sớm đã rời khỏi Tường Bình cung. Hoa phi đến gần nàng, thấy sắc mặt nàng ta khó coi, mở miệng hỏi: "Vừa rồi Hoàng thượng nói gì với ngươi?" Tuy nghe không rõ nhưng bọn họ nói chuyện, Hoa phi vẫn nhìn thấy. Cố tình cúi đầu, Toàn Cơ chỉ đem nguyên văn lời nói truyền đạt: "Hoàng Thượng nói, rốt cuộc hắn cũng làm phản." Nghe vậy, Hoa phi thoáng nhíu mày, hỏi lại một câu: "Đây là ý gì?" Trái tim Toàn Cơ loạn như ma, Bạc Hề Hành chưa kịp nói rõ, chỉ là "hắn" trong lời nói là Tấn Huyền vương sao? Nếu không phải, vậy những lời này của hắn, là vì thử nàng. Cố gắng áp chế suy nghĩ, nàng miễn cưỡng đáp: "Nô tỳ không biết." Ánh mắt lại lần nữa nhìn về cánh cửa, nơi đó sớm đã không còn thân ảnh của bất cứ kẻ nào. Hoa phi tinh tế nhìn Toàn Cơ, đột nhiên hỏi: "Nói vậy, chẳng lẽ là Tấn Huyền vương?" Trong lòng hoài nghi, lúc này Hoa phi lại nói thẳng, bàn tay giấu trong tay áo đột nhiên căng thẳng, Toàn Cơ miễn cưỡng mở miệng: "Nương nương, việc này không thể nói bậy." Hoa phi khẽ cười, nói: "Bổn cung chỉ thuận miệng mà thôi." Người nói vô tâm, người nghe cố ý. Đỡ Hoa phi vào trong nghỉ ngơi, Toàn Cơ mượn cơ hội ra ngoài. Bạc Hề Hành giữ nàng lại là muốn kiếm chế Tấn Huyền vương nhưng bản thân nàng lại vô cùng rõ ràng, nàng cùng Tấn Huyền vương chẳng chỉ là một vở kịch mà thôi. Mục Chước cũng không phải muội muội của nàng, nói đến cùng, giữa bọn họ, ai cũng không thể khống chế được ai. Vậy, hắn thật sự phản rồi sao? Nhìn thần sắc của Bạc Hề Hành như đã chuẩn bị mọi thứ, vậy lần này, hắn lại thắng tuyệt đối sao? Vậy Tấn Huyền vương? Hắn sẽ như thế nào? Khẩn trương suy nghĩ, Toàn Cơ bất giác đã rời khỏi Tường Bình cung. Nàng biết giờ phút này Bạc Hề Hành sẽ đến Ngự Thư Phòng, nàng chỉ là một cung nữ, đương nhiên không thể tới nơi đó nhưng nàng lại so với bất cứ kẻ nào rất muốn biết, người kia trong miệng Bạc Hề Hành, đến tột cùng có phải Tấn Huyền vương hay không?" Bước chân dừng lại, phía trước, loan kiệu chậm rãi tới gần, Toàn Cơ thấy rõ người bên cạnh là Lam nhi. Nàng lắp bắp kinh hãi, lui qua một bên hành lễ. Tô Phi vẫn không kêu dừng, lúc loan kiệu đi qua, nàng ấy nhấc bức màn lên, ngắn gọn phun ra hai chữ: "Quay về." Quay về. Thanh âm thật nhẹ nhưng cũng rất kiên định. Hai chữ ít ỏi như thế lại chứa quá nhiều huyền cơ bên trong. Toàn Cơ ngước mắt, bức màn trước mặt đã rơi xuống. Lam nhi đi theo bên cạnh loạn kiệu thậm chí chưa từng liếc nhìn nàng. Nàng đứng thẳng người, ngơ ngác nhìn về phía loan kiệu, trong bụng không ngừng nhớ lại hai chữ "Quay về" của Tô phi. Nàng ấy nhất định đã biết gì đó, cho nên mới cố ý tới nơi này. Nàng ấy sợ nàng đến Ngự Thư Phòng sao? Toàn Cơ không khỏi muốn cười, nàng có thể ngốc tới mức đó sao? Bạc Hề Hành mới nói một câu như vậy, nàng lại trông mong mà chạy đi chịu chết sao? Chỉ là Tô Phi.... Ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía loan kiệu, Toàn Cơ phảng phất càng ngày càng không hiểu nàng ấy. Lúc này Bạc Hề Hành không đến Ngự Thư Phòng, mà là được Hàn Thanh bẩm báo, vậy bọn họ nhất định xuất cung tới đại lao Hình Chính Tư. Hoàng đế đích thân tới, quan viên từ trên xuống dưới của Hình Chính Tư cuống quýt ra nghênh giá. Hắn chỉ lạnh lùng một câu: "Dẫn người đó tới gặp trẫm." Rồi hắn vỗ áo, ngồi ngay ngắn trên chủ vị. Hàn Thanh nắm chặt trường kiếm theo cạnh hắn. Không bao lâu, Khánh Lăng vương đã bị dẫn lên, trên người hắn mang theo hình cụ xích sắt, trên người cũng không còn là triều phục thân vương, mà chỉ là một thân tù phục dơ bẩn. Hắn vừa thấy Bạc Hề Hành liền trợn tròn hai mắt, mắng: "Ngươi tính kế ta!" "Thành thật một chút!" Thị vệ áp giải hắn quát. Khánh Lăng vương vẫn không sợ, cả giận nói: "Ngươi là cái thá gì mà dám quát bổn vương? Buông bổn vương ra!" Hàn Thanh thấy vậy liền muốn tiến lên, Bạc Hề Hành giơ tay cản hắn, nhìn người bên dưới mở miệng: "Dám hành thích Hoàng hậu tương lai của trẫm, hiện giờ còn không thừa nhận? A, thì ra ngươi cũng có gan to như vậy." "Phi! Ngươi muốn đổ oan cho ta sao? Hoàng hậu? Ha ha, cả thiên hạ này sợ rằng cũng không có kẻ nào biết Hoàng thượng ngài có Hoàng hậu rồi đấy." Khánh Lăng vương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Người ngồi bên trên cũng không tức giận, khẽ cười: "Trẫm chỉ là chưa kịp chiêu cáo thiên hạ, vậy mà vẫn có người quan tâm tới trẫm, trước nay sớm đã điều tra chuyện liên hôn rõ ràng. Ngươi cảm thấy trẫm có nói sai không?" Sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi, thanh âm lạnh xuống: "Ngươi cho rằng ám sát Công chúa của Yên Khương là có thể khơi mào chiến tranh của hai nước sao? Khánh Lăng vương, ngươi nên nhớ bản thân cũng là con dân Tây Lương đấy!" Hai nước giao chiến, hắn muốn ngư ông đắc lợi thì thế nào? Giết địch một ngàn, tổn hại tám trăm, đạo lý này chẳng lẽ hắn thật sự không hiểu sao? Ai ngờ Khánh Lăng vương như nghe chuyện cười, cười to ba tiếng, trừng mắt nhìn Hoàng đế: "Hoàng thượng là thiên tử, trong tay nắm giữ quyền sinh sát, chỉ là ta không phục! Hoàng thượng dựa vào cái gì mà nói ta hành thích Yên Khương Công chúa? Chuyện đó chỉ là Hoàng thượng đặt một cái bẫy để ta rơi vào, chiếc xe ngựa vốn bỏ trống, bây giờ sao lại biến thành Yên Khương Công chúa? Nực cười! Nực cười!" Khi Khánh Lăng vương thốt ra câu " xe ngựa trống không". Cuối cùng Bạc Hề Hành cũng động dung, từ vị trí bên trên đứng dậy. Hàn Thanh đứng cạnh sớm đã tiến lên, nói nhỏ bên tai hắn: "Hoàng thượng không cần nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, chắc hắn đoán hiện tại Hoàng thượng không thể dùng chuyện ám sát Công chúa định tội cho hắn mà thôi." Ánh mắt yên lặng nhìn người bên dưới, Hoàng đế chỉ cười lạnh. Đội ngũ hòa thân của Yên Khương là người thật xe thật, không phải hắn tìm người giả trang, sao có thể sẽ là xe ngựa bỏ trống? Chỉ là trước nay hắn cũng không nghĩ dùng tội danh ám sát Công chút để tiễn Khánh Lăng vương lên đường, tội danh như vậy, chỉ có thể giết một mình hắn, cho nên, vẫn chưa đủ nặng. Liếc mắt thoáng nhìn qua Hàn Thanh. Hàn Thanh hiểu ý, kêu một tiếng: "Vào đi", liền có thị vệ từ bên ngoài tiến vào, trên tay nâng vài cái rương lớn. Khánh Lăng vương nhìn thoáng qua, đã nghe Bạc Hề Hành lên tiếng: "Những thứ này là người của trẫm từ vương phủ của ngươi lục soát được." Chiếc rương bị mở ra, bên trong tất cả đều là mũi tên huyền thiếc cùng đao kiếm. Bạc Hề Hành lại nói: "Hiện tại đang là thái bình thịnh thế, trẫm thật không biết trong vương phủ ngươi chế tạo nhiều binh khí như vậy để làm gì? Nơi này vốn dĩ chỉ là một góc băng sơn, theo Phó tướng của trẫm nói, binh khi ở đó trong một chốc cũng không dọn hết. Mũi tên này, hình như trẫm cảm thấy khá quen mắt." Quay đầu, hắn lại nói tiếp: "Ngươi nói xem, có phải trẫm đã từng thấy ở nơi nào không?" Sắc mặt Khánh Lăng vương trắng bệch, gấp gáp đến độ muốn đứng lên, hai thị vệ dùng sức đè người lại, hắn nhịn không được kêu lên: "Không thể nào! Là ngươi giá họa cho ta! Là ngươi! Là ngươi!" Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, vung tay áo, cả giận nói: "Hành thích vua, mưu phản, ám sát Hoàng hậu tương lai, có tội trạng nào là trẫm oan uổng cho ngươi? Đừng tưởng rằng đám huynh đệ đó có thể trốn dưới mí mắt của trẫm! Chỉ trách ngươi quá sốt ruột, không chờ được chiến tranh giữa Tây Lương và Yên Khương." Hành thích vua, mưu phản, cho dù là tội danh nào cũng đều liên quan tới cửu tộc. Khánh Lăng vương trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, ngẩn ra một lúc lâu mới kích động lên: "Chuyện hoàng lăng không liên quan tới ta! Ta không có mưu phản! Ám sát công chúa càng là chuyện hư ảo!" Hắn như tới gì đó, chỉ vào Bạc Hề Hành kêu: "Là trong lòng ngươi có quỷ, muốn giá họa để diệt trừ từng người bọn ta!" Đôi mắt Hoàng đế đột nhiên căng chặt, Khánh Lăng vương ước chừng cảm thấy lần này không ai tới cứu hắn, dù sao cuối cùng cũng chết, hắn cũng không thèm để ý gì, lớn tiếng kêu như cũ: "Ngươi đừng tưởng tất cả những chuyện ngươi làm mọi người đều không biết. Ngôi vị Hoàng đế này chẳng lẽ phụ hoàng thật sự truyền cho ngươi sao? Trưởng hoàng tử cùng con vợ cả đều còn, sao có thể đến phiên ngươi ngồi trên chiếc ghế này? Ngươi hiện tại liền bắt đầu diệt trừ huynh đệ, tốt, rất tốt! Dùng một đống lý do để hãm hại ta, ngươi...." "Dẫn đi!" Hàn Thanh quát to một tiếng. Người đã bị lôi đi, rất xa vẫn còn có thể nghe được thanh âm gào rống kêu oan không ngừng của hắn. Hàn Thanh hoàn hồn, đưa mắt nhìn Hoàng đế, bội kiếm nắm trong tay thật chặt, rốt cuộc cũng không dám nói gì. Việc này, từ đầu tới cuối, Bạc Hề Hành chưa hề oan uổng cho hắn. Ngày đó ở hiện trường phát hiện lệnh bài của Khánh Lăng vương, có thể là giá họa, cũng có thể chính là hắn, hiện giờ xem ra, giá họa là như thế này sao? Mà chuyện này hắn cũng đã đoán được từ trước. Điều làm hắn tức giận không thể áp chế, chính là câu nói "Ngôi vị hoàng đế này chẳng lẽ phụ hoàng thật sự truyền cho ngươi sao?" của Khánh Lăng vương. Điều này vẫn luôn là việc hắn luôn hậm hực trong lòng. Hắn đột nhiên trầm giọng lên tiếng: "Dụng hình cho trẫm!" Hàn Thanh lắp bắp kinh hãi, vội nói: "Hoàng thượng, việc này cần dụng hình sao?" Những lời vừa rồi, chẳng lẽ còn không đủ định tử tội cho Khánh Lăng vương sao?" Hoàng đế xoay người ra ngoài, Hàn Thanh vội đuổi theo, lại nghe hắn nói: "Vậy hỏi hắn, đồng mưu là ai?" Vừa rồi Khánh Lăng vương có nói, Trưởng hoàng tử cùng con vợ cả đều còn, sao có thể đến phiên hắn. Nếu Khánh Lăng vương đã nói rõ ràng như vậy, cho nên khi bản thân thất bại, cũng không đến lượt Khánh Lăng vương ngồi lên chủ vị. Bạc Hề Hành mân mê môi mỏng, điều hắn muốn biết, chính là Khánh Lăng vương rốt cuộc là người của ai? Hàn Thanh lúc này mới hiểu ý, gật đầu. Trước cửa Ngự Thư Phòng, Đồng Dần thấy Bạc Hề Hành tới, vội qua hành lễ, hắn lập tức hỏi: "Ai đã tới." Đồng Dần lắc đầu: "Hồi Hoàng Thượng, không có ai." "Vậy sao?" Khóe miệng Bạc Hề Hành cuối cùng cũng nở ra một nụ cười, vừa rồi ở Tường Bình cung, hắn thuận miệng hù dọa Toàn Cơ một phen, thoạt nhìn, nàng quả thật không chút quan hệ với Tấn Huyền vương, như thế, hắn cũng yên tâm. Hỏi xong, hắn cũng không tiến vào, lại xoay người đi qua Càn Thừa cung, thấp giọng phân phó: "Trẫm hồi cung nghỉ ngơi một lát, nếu không có việc gì, bất cứ kẻ nào cũng không được quấy rầy trẫm." "Vâng." Thái giám cung kính đáp lời. .......... Mấy ngày liên tiếp, Hoàng đế không qua đêm trong cung phi tần nào, người trong cung chỉ nói mấy ngày nay Hàn Thanh và Thừa tướng thường xuyên vào cung. Toàn Cơ cẩn thận thay Hoa phi cắm châu thoa cuối cùng lên đầu. Hoa phi giơ tay, khẽ phất qua đong đưa đuôi thoa, cười nói: "Tay nghề của người ngày càng tiến bộ." "Nương nương thích thì tốt." Nàng cúi thấp mặt, duỗi tay đỡ Hoa phi đứng dậy. Hoa phi thư thái cười, Toàn Cơ đỡ nàng đến trong viện tản bộ, đi được một đoạn, Hoa phi lại nhíu mày: "Nghe nói Hoàng thượng gần đây thường ở Ngự Thư Phòng cho đến đêm khuya, bổn cung lo lắng long thể của ngài ấy. Lát nữa, cho người hầm tổ yến, rồi ngươi mang qua cho Hoàng thượng đi." Nếu Hoa phi đã có ý kêu nàng đi, việc như vậy sẽ không làm người ngoài nghi ngờ, chỉ là, trực giác nói rằng. Chuyện lần này không nhỏ, nàng không muốn trong tình hình chưa hiểu rõ mọi chuyện mà tiến lên phía trước. Chần chờ một lát, Toàn Cơ mở miệng: "Nương nương, chuyện qua Ngự Thư Phòng, nô tỳ vẫn cảm thấy không thỏa đáng. Ngài muốn sau này vào Vị Ương cung nhưng đừng để miệng lưỡi nói ngài tham gia vào chính sự." Một câu "Tham gia vào chính sự" làm thân mình Hoa phi run lên, nàng đột nhiên nhớ tới ánh mắt lần đó của Hoàng đế. Theo bản năng nuốt nước miếng xuống, Hoa phi hướng ánh mắt về nơi xa. Toàn Cơ nhẹ nhàng thở ra, Hoa phi qua đình nghỉ chân, quay đầu nhìn nàng, đột nhiên nói: "Nếu thật sự là Tấn Huyền vương, Chước Nhi nhất định không thoát được can hệ." Sắc mặt Toàn Cơ khẽ biến, vội quỳ xuống nói: "Nếu thật là vậy, đến lúc đó cầu xin nương nương thay Chước Nhi cầu tình. Nương nương ngài cũng biết, hiện tại nô tỳ chỉ có Chước Nhi là người thân, nô tỳ không thể mất muội ấy." Thấy nàng quả nhiên khẩn trương, Hoa phi thoáng yên tâm, kéo tay nàng, nói: "Chuyện này có gì khó, có lẽ không cần đến bổn cung thay ngươi nói chuyện. Về sau ngươi cũng là nữ nhân của Hoàng thượng, đến lúc đó, ngươi cứ ở bên gối Hoàng thượng thổi gió là được." Xem ra chuyện này, Hoa phi còn ghi tạc trong lòng. Nhưng cho dù là nữ nhân của hắn, nếu Tấn Huyền vương thật sự mưu phản, Toàn Cơ tin rằng ai cũng không cầu tình được. Nàng không biết người mưu phản lần này là ai nhưng với tính tình của Bạc Hề Hành, nhất định sẽ không tha. Chủ tớ hai người trong đình nói chuyện một lát, vừa định hồi cung, liền thấy một thái giám hoang mang hốt hoảng chạy vào. Toàn Cơ gọi hắn lại: "Hoảng cái gì?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]