Edit: Subo
Huệ phi cầu tình, không thể nghi ngờ là một điều ngoài ý muốn.
Với Toàn Cơ mà nói quả thật là vậy, Hoàng đế cũng thế.
Đáy mắt Ánh Phi hiện lên một tia tối tăm, vừa rồi lúc Tấn Huyền vương mở miệng, khiến nàng ta xuất ra một thân mồ hôi lạnh. Nếu thật sự đưa Toàn Cơ đi, vậy nàng ta phải làm sao bây giờ? Giờ phút này nghe được Huệ phi cũng lắm miệng, nàng ta siết chặt khăn, vội nhỏ giọng nói: "Biểu tỷ, đây đại sự, há có chỗ cho nữ tử chúng ta xen mồm vào."
Sắc mặt Lam nhi cũng tái nhợt, nàng nắm lấy góc áo Huệ phi. Ánh mắt Hoàng đế sắc bén xẹt qua khuôn mặt nữ tử, Huệ phi cả kinh theo bản năng mí mắt rũ xuống.
Toàn Cơ rõ ràng nhìn thấy đáy mắt Hoàng đế hiện lên một tia sát khí.
Nàng nhìn thấy chỉ trong chớp nhoáng, thời gian cực nhanh.
Giống như hai năm trước, thời điểm hắn muốn giết nàng.
Giống nhau đến đáng sợ, giống nhau đến đáng ghét.
Nàng đột nhiên như là hiểu hết mọi chuyện. Thật ra hắn chẳng yêu ai, hắn chỉ yêu quyền lực, yêu giang sơn dưới chân!
Giờ khắc này, nàng thương thay cho Huệ phi, đồng thời cũng thấy đáng thương cho Ánh Phi, đáng thương cho ba ngàn giai lệ hậu cung.
Hít một hơi thật sâu, nàng ổn định tinh thần khom người nhìn nam tử phía dưới: "Chước nhi là một cô nương tốt, Vương gia có thể coi trọng nàng ấy, là nàng ấy có phúc khí. Nô tỳ, thay nàng ấy khấu tạ Vương gia." Nàng cúi người xuống đầu chạm đất.
Tuy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-dinh-huyet-de-vuong-lanh-bac-mat-sung-phi/1513000/quyen-2-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.