Edit: Subo
Toàn Cơ ngẩn ra, đột nhiên không biết nên khóc hay cười: “Nơi này chỉ có hai người chúng ta, Vương gia không cần phải diễn, ta cảm thấy sợ hãi.”
Vừa rồi hắn mới nói, cảm giác như còn đang vọng ở bên tai, thậm chí là câu kia “Bổn vương” cũng đã biến mất hầu như không còn. Nàng lại chỉ lấy trong đó một câu nổi bật nhất nói ra. Có lẽ là, trong nháy mắt đó, nàng có chút sợ hãi.
Sợ hãi bị hãm sâu trong đó, không phải riêng hắn, ai cũng đều sợ.
Nàng không muốn giẫm lên vết xe đổ, mới là thật sự tốt nhất đối với bọn họ.
Hắn nhìn nàng, trong khoảnh khắc đáy mắt hàm chứa một tia thất vọng nhìn không sót. Hắn lại không giận, có chút buông lỏng, như là thoải mái lên. Tươi cười chậm rãi chuyển thành bi ai, thì ra diễn lâu rồi, sẽ làm người ta không phân biệt được thật giả.
Kỳ thật hắn kỳ nghĩ muốn buông tay một chút, muốn hỏi một câu kia “Sao ngươi biết bổn vương sẽ không bảo vệ ngươi” biến thành một câu hứa hẹn. Đáng tiếc chung quy chỉ là một ý tưởng, có người không tin là thật, hắn lại không muốn nói thêm lần thứ hai.
Ánh mặt trời dần dần chói mắt, chiếu lên người cũng bắt đầu nóng lên. Toàn Cơ ra vẻ không biết, nửa quỳ thân mình lên, cúi người bắt đầu dìu hắn. Hắn không cự tuyệt, tùy ý để nàng đỡ đứng dậy, kim quan ngọc đái, phủi sạch cẩm phục đẹp đẽ quý giá, phát ra vài tiếng vang. Môi mỏng hé mở, hắn chỉ nói một câu: “Bổn vương hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-dinh-huyet-de-vuong-lanh-bac-mat-sung-phi/1512995/quyen-2-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.