Edit: Subo
Hai người lên xe ngựa, Toàn Cơ lặng lẽ nhấc màn xe lên nhìn ra bên ngoài liếc mắt một cái, Tấn Huyền Vương chỉ thấp giọng nói: “Cho rằng sẽ thấy bọn họ?” Những người giấu ở chỗ tối, thì như thế nào dễ dàng để cho bọn họ thấy?
Xoay người, thấy hắn mở chuôi quạt xếp ra, từ từ phe phẩy.
Nàng biết, với hắn mà nói đi nơi nào cũng không quan trọng. Chỉ là hắn không muốn ở Hành Quán, không muốn ở cùng các vị Vương gia. Cho dù là Bạc Hề Hành hay các vị Vương gia, hắn đều chỉ muốn để cho bọn họ nhìn thấy một Tấn Huyền vương không có dị tâm.
Hai năm không gặp, quả nhiên hắn đã thành thục hơn rất nhiều, không hề giống như trước kia, gặp ai cũng đều sẽ không hề phòng bị mà gọi một tiếng “Hoàng huynh”. Toàn Cơ chưa từng cao hứng, chuyển biến của một người là do gánh lấy quá nhiều chuyện đau thương.
Không đi cái gọi là “Thúy Hương lâu”, thanh âm bên ngoài nhỏ dần. Tiếng gió bắt đầu trở nên rõ ràng. Còn có tiếng chim chóc, rất là thanh thúy, trong nháy mắt Toàn Cơ lại nhớ tới một chuyện.
Bên trong xe nam tử yên lặng nhìn bức họa trên mặt quạt thất thần, Toàn Cơ chần chờ chút, rồi mở miệng: “Nô tỳ có một chuyện muốn hỏi Vương gia.”
Hắn không hỏi chuyện gì, lại là ngước mắt nói: “Xóa hai chữ ‘nô tỳ’ đi.”
Nàng giật mình, mới nhớ tới lúc trước hắn có nói. Nàng chưa từng để ý thật ra lại không nghĩ, hắn nói thật.
Đáy lòng Toàn Cơ có chút cảm động, tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-dinh-huyet-de-vuong-lanh-bac-mat-sung-phi/1512993/quyen-2-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.