Một câu “Nàng sẽ thế sao”, làm Toàn Cơ bỗng dưng ngơ ngẩn.
“Hửm?” Thấy nàng không đáp, hắn lại không thuận theo không buông tha.
Hoàn hồn, nàng chỉ cúi đầu: “Nô tỳ cũng không dám.”
“Không dám?”
“Đương nhiên không dám, đây là ở trong hoàng cung, Hoàng thượng có chuyện, nô tỳ không dám không từ? Thực sự nếu có một ngày như vậy, Vương gia muốn che chở, sợ cũng không phải là nô tỳ.” Nàng từng câu từng chữ nói thong dong.
Hắn đột nhiên hỏi: “Sao ngươi sao biết bổn vương sẽ không bảo vệ ngươi?”
Nàng cười: “Khi đó, Vương gia sợ là ở xa ngàn dặm ngoài đất phong.”
Đôi bàn tay to lớn bao lấy đôi tay nhỏ của nàng, đôi tay hắn được tu dưỡng nhiều ngày, lòng bàn tay cũng không còn lạnh như băng giống lúc trước, mà dần dần có chút ấm áp. Chậm rãi hướng phía trước đi tới, hắn lại mở miệng nói: “Sợ là ngươi cũng không cần bổn vương tới bảo vệ.”
“Vương gia, đánh giá nô tỳ cao rồi.”
Hắn bật cười không hề mở miệng.
Không ra khỏi Hoàng Tử sở, từ cửa trông ra, xa xa thấy cảnh rất nhiều cung nữ qua lại. Xem ra Bạc Hề Hành đã hạ quyết tâm, suốt đêm tìm người.
Hai người đều bất động thanh sắc nhìn thoáng qua, cũng không nói nhiều.
Đỡ hắn dựa vào lan can ngồi xuống, hắn lôi kéo tay nàng: “Vì sao không ngồi?”
“Ngài là chủ tử.” Mà nàng chẳng qua chỉ là một cung nữ.
Hắn lại là nhìn hai cung nữ cách đó không xa, cười nói: “Ở trong mắt người khác xem ra, ngươi cũng sắp biến thành chủ tử, không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-dinh-huyet-de-vuong-lanh-bac-mat-sung-phi/1512972/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.