Edit: Subo
Lúc nàng trở về Hoàng Tử sở, sắc trời đã rất khuya. Trên đường, ngẫu nhiên có cung nhân tuần tra ban đêm đi qua, mang theo vài cái đèn lồng mỏng manh.
Khi Toàn Cơ đi qua núi giả, như là có thứ gì từ đỉnh đầu bay qua, theo bản năng nàng ngẩng đầu, trong đêm đen, thấy cái gì không rõ lắm. Chỉ là, nghe thanh âm kia, hình như là chim.
Nàng lắp bắp kinh hãi, nhìn hình thể, kia hẳn là bồ câu.
Bước chân không dừng lại, ngược lại càng bước nhanh hơn. Trong cung này có mật thám, kỳ thật một chút cũng không kỳ quái. Nàng cùng Tấn Huyền Vương liên thủ, cho nênnàng cũng coi như mật thám của người khác vậy.
Chỉ là lúc này, nàng so với hai năm trước không giống nhau. Lúc này, nàng có nhiều quyền chủ động hơn, không cần mọi chuyện đều nghe theo người khác.
Không biết vì sao, tâm tình như tốt lên, thuận tay phất phất bụi hoa một bên vươn ra rồi tới một cây cỏ dại, quấn quanh phía trên, buông ra, rồi lại vò …
Trong phòng Tấn Huyền Vương, đèn còn sáng, nhẹ giọng đi vào, còn chưa vòng qua bình phong, liền nghe được có tiếng cung nữ nói chuyện. Nàng đi vào, nhìn thấy Tấn Huyền vương còn chưa ngủ, cung nữ bưng nước trà đứng ở trước giường hắn. Hắn thấy nàng đi vào, chỉ khẽ nâng mắt, lại như cũ mở miệng với kia cung nữ: “Ngươi sợ bổn vương ăn ngươi sao?”
Cung nữ thấy trở về Toàn Cơ, như là thấy cứu tinh, vội nói: “Toàn Cơ cô nương, Vương gia nhắc mãi đến ngươi.” Nhét cái ly vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-dinh-huyet-de-vuong-lanh-bac-mat-sung-phi/1512967/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.