*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Subo
Một lần nữa nàng bị người của Tuệ Ngọc cung mang ra ngoài, nàng biết, kiếp nạn của mình, kỳ thật chưa hề chân chính qua đi.
Phó Thừa huy lệnh cho nàng quỳ gối ngoài Tuệ Ngọc cung, cho đến ngày mai khi Huệ phi giáng tội cho nàng mới thôi.
Cỗ kiệu đã ngừng ở ngoài cung, cung nữ đỡ Phó Thừa huy đang muốn lên kiệu, lại nghe thấy có tiếng bước chân người dồn dập chạy tới nơi này. Phó Thừa huy không khỏi ngước mắt nhìn thoáng qua.
Màu nguyệt bạch, chiếu vào trên người của người đang chạy tới, thì ra là một công công.
“Hoảng cái gì?” Bước chân nàng ta dừng lại, lông mày đẹp khẽ nhướn lên hỏi.
Người tới vội vàng hành lễ với nàng ta, trên mặt lại là một mảnh kinh hoảng: “Hồi nương nương, không tốt rồi, lãnh cung truyền ra ôn dịch! Nô tài vội vàng chạy tới để bẩm báo với Hoàng thượng việc này!”
Nghe nói là ôn dịch, Phó Thừa huy cũng khiếp sợ, một thân toát ra mồ hôi lạnh. Nàng ta cơ hồ theo bản năng thối lui nửa bước, sợ thái giám trước mặt từ lãnh cung bên kia lại đây, trên quần áo lây dính thứ không đồ vật sạch sẽ.
Thái giám kia không dừng lại, nâng bước vọt vào bên trong Tuệ Ngọc cung.
Hiện giờ trong lãnh cung, còn có mấy phế phi đang ở, cũng khó trách thái giám này vội vã muốn chạy tới hỏi ý kiến Hoàng đế như vậy.
Đôi mắt hạnh Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-dinh-huyet-de-vuong-lanh-bac-mat-sung-phi/1512905/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.