Ta đã có một giấc mơ thật dài. Trong mơ, đầu của ta vang lên giọng nói:
” Không cần cân nhắc, ta cự tuyệt.” Người đàn ông kia nói: “ Ngươi không hối hận ư? Ngươi chỉ có một cơ hội này thôi.” Hắn lại nói: “ Thật không? Tốt lắm. Cho nàng một chút cơm no, đưa nàng ra đi.”
Nếu có người hỏi chết đói với chết no thì cái nào khó chịu hơn? Ta nghĩ. Hiện tại, ta có thể lấy kinh nghiệm của mình để trả lời vấn đề này, khi từng lớp, từng lớp giấy được quét lên mặt ta khiến ta hít thở không thông thì...... ta thật là hối hận lúc trước đã ăn rất no.
Lúc sau, toàn thân nhẹ nhàng phất phơ bồng bềnh, tựa như đang đi trên một con đường thật dài. Hai bên đường là những người chết già ở trong cung. Cung nữ tuổi già không nơi nương tựa khóc thê lương đau đớn, ta cảm giác được một trận buồn bã, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi vô tận, không kiềm chế được quay đầu lại nhìn vào hư không hô to khàn cả giọng: “ Làm ơn nói với Dung Đức giúp ta, ở chùa chiền tốt xấu gì cũng lập cho ta một tấm bài vị, ta không muốn vẫn bơ vơ một mình!”
Trong mơ, đầu của ta lại vọng lên một âm thanh thật dài, bơ vơ một mình, bơ vơ một mình, bơ vơ một mình —— rung động khiến lỗ tai của ta đau buốt từng đợt. Lòng ta có chút sợ hãi, đột nhiên cảm giác bàn tay được lắm lấy, một giọng nói ôn nhu mỉm cười trả lời: “ Được, ta dĩ nhiên là bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-dien/254291/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.