Một khách sạn cổ kính, hành lang dài đầy ánh đèn.
Phù điêu khỉ trên tường có hình thù kỳ dị, tiếng thở gấp gáp cùng tiếng bước chân lộn xộn đập vào tường tạo thành tiếng vang.
Hai bóng đen ôm chặt nhào vào phòng, ngay lúc cửa phòng khép lại Bùi Dật xoay người tát một cái, khẽ đánh vào cằm người đàn ông của hắn, buộc Chương tổng dập “rầm rầm” vào khung cửa ……
Bùi Dật đưa tay đỡ lấy đầu Chương tổng, xoa xoa ót.
Nhưng nỗi sợ hãi này vẫn chưa hết, cơn tức giận cũng không thuận theo.
“Anh và Ngô Đình Mạo quen biết, anh gạt tôi? Anh có thể nói chuyện kinh doanh gì với ông ta? Các người nói cái JB…… Này……”
Cho dù là xô đẩy tranh chấp cũng chỉ dám thì thầm, Bùi Dật nắm lấy lỗ tai Chương tổng thổi thổi.
Dòng nước lũ khao khát nhớ nhung lại tràn vào trong đầu, không ngừng chiếm thế thượng phong trong ý thức, nhanh chóng lấn át lý trí và sự nghi ngờ. Hơi thở thiêu đốt quấn lấy bên tai, màng nhĩ không ngừng vang vọng, chất vấn lần nữa bị nụ hôn dài chặn lại.
Chia lìa mấy ngày, không biết đối phương có an ổn hay không, mỗi ngày nếm trải tư vị cuộc sống dài như một năm ……
Hôn nhau xong, mút môi trên của đối phương, dán chặt một lúc lâu và nhìn nhau.
Bùi Dật đặt tay lên cổ Chương Thiệu Trì, vị trí yết hầu: ” Đau không?”
“Em nói xem?” Chương Thiệu Trì lạnh lùng nói, “Còn dám đánh anh nữa sao?”
Lời nói rất hung dữ nhưng giọng điệu lại ủy khuất làm nũng của các ông lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-dich-ngu-chung/975154/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.