Một con hẻm trong khu phố cũ, một tòa nhà hai tầng bình thường. Tầng một là quán trà và bánh ngọt, tầng hai là nhà ở, cửa sổ thỉnh thoảng bốc mùi pháo hoa.
Hồng Kông tấc đất tấc vàng, rất nhiều người cả đời làm lụng vất vả, cho đến khi về hưu, cũng chỉ có thể sống ở những nơi như vậy, hàng ngày rong ruổi khắp các ngõ ngách, cùng láng giềng kết bạn uống trà ăn điểm tâm sáng.
Vừa trở về từ quán điểm tâm sáng, một ông bác ăn mặc xuề xòa với dáng vẻ bình thường, mở cửa cuốn ở cửa tiệm dược liệu sâm nhung của mình, pha một ấm trà trên con phố thưa thớt khách hàng.
Ông bác vừa quay đầu lại, một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, dáng người cao ngất đã chặn ánh mặt trời trên đỉnh đầu.
Vị ông chủ này vóc dáng tương đối cao, dáng người phương Bắc nên có phần ưu việt, hiếm khi hạ mình khách khí gật đầu: “Có phải là cửa hàng dược liệu Cẩm Vinh ở số 12 trên phố nào đó không?”
Chương Thiệu Trì như vậy, rất giống một ông chủ muốn đi ngân hàng Citibank bên cạnh làm thủ tục vay tài chính, đã đi nhầm cửa, không hợp với bầu không khí của con hẻm này.
Ông bác thản nhiên gật đầu: “À, ông chủ, có mua nhân sâm không?”
Người đàn ông trẻ tuổi phía sau ông chủ Chương, nâng vành mũ lên để lộ mặt. Bùi Dật lễ phép gật đầu: “Có phải là cựu cảnh sát Liêu của phòng tình báo Cục Điều tra Ma túy? Sir, xin chào.”
Ông bác hơi sửng sốt.
Khóe mắt nhanh chóng quét qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-dich-ngu-chung/975148/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.