Đồng hồ quay ngược lại vài giờ trước, Bùi Dật rời khỏi căn hộ của Cục phó Trần, lái xe ra khỏi cổng chính của Tiểu Khu.
Cửa sau của tiểu khu, có một chiếc xe màu sắc và biển số và kiểu dáng quen thuộc mà hắn có thể nhận ra của người quen.
Đó là xe riêng của Cục trưởng Liên.
Trần Hoán vừa tiễn Bùi Dật đi, hai mắt đăm đăm trở về thư phòng, cửa thư phòng phía sau ông vừa khép lại, chiếc ghế xoay trước bàn làm việc quay lại, chính là Liên Nam Ngọc.
Hai người nhìn nhau, cả hai đều không nói nên lời. Không khí trong thư phòng nóng bức và áp lực, những tia lửa đen tối có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
“Chúng ta có phải đang làm sai hay không? Ngay từ đầu đã quá chấp nhất chỉ vì cái lợi trước mắt, không nên như vậy, đây là một sai lầm lớn……” Trần Hoán cúi đầu ngồi trên sô pha.
Khuôn mặt Liên Nam Ngọc tối sầm lại, giữa hai hàng lông mày u ám dày đặc, nội tâm buồn bực đều hiện lên. Lông mày và hốc mắt khẽ run, vẻ mặt như sắp sụp đổ bất cứ lúc nào, tư thế thần sắc và sự bình tĩnh được chống đỡ nhiều ngày nay sắp bị “rơi rụng” khắp nơi.
“Tôi không làm gì sai. Tôi đã huấn luyện hắn nhiều năm như vậy, đối với cháu trai ruột của mình tôi cũng không quan tâm như vậy, tôi đã làm hại hắn sao?” Liên Nam Ngọc oán giậm nhìn chằm chằm Trần Hoán, “Tôi làm sai cái gì?”
Liên Nam Ngọc như là như không biết Trần Hoán, không ngừng lắc đầu: “Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-dich-ngu-chung/975142/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.