Đội trưởng Bùi chuồn ra ngoài lang thang quanh căn cứ quân cảng cả ngày trời, Chương tổng không thể tìm được bóng dáng con báo nhỏ.
Một số bí mật nhỏ bị tiết lộ làm tổn thương thể diện và lòng tự trọng của đàn ông, ngay cả giữa những người yêu nhau, cũng rất tế nhị và khó chịu. Chương tổng cố ý thả lỏng sợi dây như diều trên tay chỉ nắm từ xa, tin tưởng hắn sẽ lại trở về bên cạnh anh.
Anh lặng lẽ lẻn vào phòng bệnh Tiểu Bùi đang ngủ, ở trên giường sờ mó một hồi, xếp mớ chăn nêm lộn xộn thành những khối đậu phụ, để lại tờ giấy hỏi thăm.
Đi dạo một vòng bên ngoài, nhưng không tìm thấy dấu vết của con mèo, anh chạy đến căng tin của căn cứ, giữa một đám đông nhân viên đang vùi đầu vào ăn cơm, liếc mắt một cái nhìn trúng một trong những cái bàn nhỏ là không giống nghững cái khác.
Bàn vẫn chưa có người ngồi, trên thực đơn có một bông hoa dại tươi mát?
Chương Thiệu Trì đến gần và nhìn thấy hoa cúc màu xanh nhạt thường thấy ở địa phương, chịu được hạn lại có sức sống ngoan cường.
Anh ngồi xuống chiếm lấy chiếc bàn này và kẹp bông hoa màu xanh trên túi áo sơ mi ở ngực trái của mình, cười nhẹ nhàng: “Hoa cúc này là em đúng không?”
Tiểu Bùi nhất định là đã trở về phòng nhìn thấy được anh kẹp những lời hỏi han ân cần trong khối đậu hũ, sau đó để lại cho anh một bông hoa dại nhỏ như là một món quà thân thiết.
Anh lấy một chiếc khăn ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-dich-ngu-chung/975135/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.