Những đàn linh dương lớn di cư trên cao nguyên, lặn lội đường xa tìm kiếm ốc đảo xa xôi. Mặt trời đỏ bị hơi nước khúc xạ ra tầng tầng gợn sóng ……
Tiểu đội viện binh lao ra khỏi vùng bão táp giống như vừa trải qua một cuộc tấn công đường dài gian khổ.
Nhiếp Nghiên hét lên: “Ông chủ, phía trước đã gần đến biên giới Sudan, chúng ta phải xác định vị trí mà đội trưởng có thể đi càng sớm càng tốt!”
Chương Thiệu Trì: “Chúng ta tới gần bờ biển Hồng Hải chưa?…… Bọn họ sẽ không ra biển sao?”
Chu Bân: “Không thể nào? Bọn họ không có tàu ngầm, nhất định phải trốn trên đất liền.”
Đây là vùng biên giới không người quản, chiến tranh và sự cằn cỗi đã tạo ra cảnh hoang tàn theo mùa ở đây. Vào mùa thiếu nước, nơi đây trở thành vùng đất cằn cỗi, vắng bóng người qua lại, nhưng nó rất dễ dàng che giấu tội lỗi mà người bình thường không hề hay biết.
Xe việt dã chạy như điên trên vùng đất hoang vắng, khói bụi hoàng thổ bám đầy xung quanh như những đợt sóng dâng trào làm cho hốc mắt bị đau đớn muốn chảy nước mắt.
Chương Thiệu Trì nắm tay lái, liếc nhìn ghế phụ bên phải……
Trước kia anh chưa bao giờ lái xe cho người khác, cực kỳ kén chọn và kiêu ngạo. Chu Bân đang ngồi ở vị trí mà đáng ra người yêu trẻ tuổi của anh đang ngồi, khuôn mặt anh tuấn, nụ cười động lòng người như mọi khi. Mười mấy giờ chia cách khiến anh trải qua dài như một năm, không thể tưởng tượng được tình cảnh mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-dich-ngu-chung/975129/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.