Trong bữa tiệc có vài vị khách quý, từ lâu đã lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, dùng khăn tay thấm nước hoa che mũi “Thật phiền phức”. Nói chung việc không liên quan tới mình thờ ơ không động lòng, Ước gì Ilya nhanh đem vị Chu công tử kia đi, muốn bức cung dùng hình cũng đừng làm ở trên bàn ăn này, hù dọa ai đây.
Chu Bân đau đớn kêu rên, nước mắt rơi xuống, tay không rút ra được, một mảnh huyết sắc nhiễm đỏ khăn trải bàn.
Lúc này người khởi xướng cười thảm hại vung tay lên, tên cận vệ đáp lại kéo lên một tù nhân xui xẻo khác, “ba” ở phía trước phòng yến hội, trên sàn nhà —— cũng không phải là ngày hôm trước cùng gặp phải bắt cóc, la sinh viên Ninh Phi Ngữ của giáo sư!
Giáo sư: “A —— tiểu ninh, tiểu ninh……”
Ninh Phi Ngữ cũng coi như mạng lớn, còn chưa bị mãnh thú ăn sống. Ống quần bị xé thành tấm vải, bàn chân cũng rướm máu, là bị nhai rồi sao?
Ninh Phi Ngữ nằm ngữa trên mặt đất hơi thở thoi thóp, đối với vết roi vút ở trên đùi, ở phía sau đều không có phản ứng gì, sống dỡ chết dỡ, hoàn toàn trở thành một con bài mặc cả được sử dụng bởi những kẻ bắt cóc để buộc giáo sư phải phục tùng thuận tiện đe dọa quần chúng vây xem.
Này giống như đối với một Dr. Yang đã suy nhược thần kinh, dây thần kinh căng quá độ lại thêm một đòn chí mạng, dùng loại tra tấn tinh thần này buộc ông ta phải hợp tác. Giáo sư quỳ gối bên tường, môi nhu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-dich-ngu-chung/975078/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.